Kiếp trước, khi tôi đi làm hộ khẩu cho con thì mới phát hiện ra chồng mình đã kết hôn với vợ của đồng đội đã mất trong quân khu, và còn đưa cả đứa con của người ta nhập vào hộ khẩu của anh ta.
Lúc ấy đang trong thời kỳ kế hoạch hóa gia đình. Con của cô ta được vào học trong trường quân khu, còn con tôi lại bị gọi là đứa không cha, là “con hoang” bị mọi người xa lánh.
Tôi ép anh ta bằng cách lấy cái chết ra uy hiếp, anh ta mới miễn cưỡng đồng ý cho con tôi đi theo quân đội, nhưng chỉ được ghi danh là cháu ruột.
Trên đường theo quân, con tôi bị kẻ buôn người bắt cóc ngay trên tàu, chỉ còn lại hai ngón út bị cắt rời.
Tôi gần như phát điên, quỳ lạy van xin anh ta đăng báo tìm con.
Nhưng anh ta lại trách móc tôi làm quá:
“Em có thể hiểu chuyện một chút không? Mạnh Dư giờ đã tàn tật rồi, tìm không được thì thôi, em cứ làm quá lên như vậy, lời đàm tiếu của người ngoài sẽ làm tổn thương đến Thiển Thiển và Tiểu Thụ.”
Tuyệt vọng, tôi nhảy sông tự tử.
Khi mở mắt ra, tôi đã quay lại đúng ngày mình đi làm hộ khẩu cho con.
Lần này, tôi quỳ ngay trước cổng đơn vị, khóc lóc kêu gào, cầu xin tổ chức đứng ra làm chủ cho tôi.
Sau khi con được ghi danh trong sổ hộ khẩu của tôi tại cục dân chính, tôi lập tức chạy sang đồn cảnh sát bên cạnh làm loạn:
“Cảnh sát à, các anh nhất định phải giúp tôi! Chồng tôi ở ngoài cưới thêm vợ nữa rồi! Tôi là vợ cưới hỏi đàng hoàng, con tôi lại không được làm hộ khẩu. Nếu các anh không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ dắt con đi chết cho xem!”
Tôi phải làm lớn chuyện này, làm đến mức Mạnh Kiến Quân không thể lặng lẽ giải quyết trong âm thầm.
Ba ngày sau khi tôi đi tố cáo, Mạnh Kiến Quân đã dẫn cả nhà trở về, còn nhanh hơn cả kiếp trước – khi tôi phải dùng cái chết để ép anh ta quay về.
Kiếp trước, tôi gửi ba bức điện báo mà chẳng nhận được hồi âm nào. Cuối cùng, tôi phải dùng máu ở ngón tay viết thư cầu cứu, anh ta mới chịu quay về sau một tháng.
Còn kiếp này, chỉ một cuộc điện thoại từ cảnh sát, anh ta đã vội vàng trở lại.
Phó Thiển mặc váy đỏ rực, uốn tóc kiểu mới nhất, vừa đi vừa phát kẹo cưới cho người trong làng.
Các bà lớn tuổi nhận kẹo xong thì vây quanh cô ta ríu rít gọi: “Vợ Kiến Quân! Vợ Kiến Quân!”
Có đứa trẻ nghịch ngợm còn chạy đến trước cửa nhà tôi làm mặt xấu:
“Cô không phải vợ thật của chú Kiến Quân đâu! Mạnh Dư là đứa không cha!”
Mạnh Dư thấy tôi rơi nước mắt, bé đưa bàn tay mềm mềm lên lau má tôi:
“Mẹ đừng khóc.”
“Tiểu Dư có mẹ rồi mà.”
Tôi ôm chặt con vào lòng, để mặc những cảm xúc chua xót dâng trào trong tim.
Ngoài cửa vang lên tiếng động, tôi quay mặt lại, bắt gặp ánh mắt đầy bực dọc của Mạnh Kiến Quân.
Phó Thiển vừa thấy tôi liền vội vàng tiến lại, không nói không rằng nắm tay tôi rồi khóc:
“Chị dâu à, Kiến Quân thấy tôi số khổ nên mới lấy tôi. Chị yên tâm, tôi chỉ chiếm cái danh nghĩa thôi, tất cả vẫn là của chị!”
Mạnh Dư rúc trong lòng tôi, hiếu kỳ hỏi:
“Mẹ ơi, họ là ai vậy?”
Nghe thấy câu hỏi của con, hai người kia lập tức lúng túng.
Tôi không muốn con biết sớm rằng cha nó là người phụ bạc, bỏ vợ bỏ con. Dù sao từ nhỏ, tôi luôn nói với con rằng nó là con của một anh hùng.
Tôi dặn con vào nhà chơi, rồi mới ngẩng đầu lên đối mặt với Mạnh Kiến Quân:
“Tại sao con cô ta lại được ghi danh trong hộ khẩu của anh?”
Vừa dứt lời, cả hai người đều tỏ ra hoảng hốt.
Còn chưa kịp mở miệng giải thích, thì con của Phó Thiển – Mạnh Thụ đã chạy một vòng quanh sân nhà tôi rồi quay lại:
“Ba ơi, quê nội nghèo quá, không có ti vi, không có tủ lạnh, nhà vệ sinh cũng hôi nữa. Ở đây sao mà sống được? Con muốn về nhà!”
Mạnh Thụ bịt mũi lại, vẻ mặt ghét bỏ nhìn quanh sân nhỏ.
Nó mặc quân phục trẻ em, trông oai phong rạng rỡ. Còn con tôi, ngay cả tã lót lúc nhỏ cũng là tôi khâu từ vải vụn.
Nghe thấy lời phàn nàn của Mạnh Thụ, Mạnh Kiến Quân lấy ra một viên kẹo sữa từ túi, dịu dàng dỗ dành:
“Tiểu Thụ vào nhà trước đi, bên ngoài lạnh, ba mẹ nói chuyện với cô này xong là về liền.”
Nhìn cảnh tượng “ấm áp” ấy, tôi chỉ thấy chua chát trong lòng.
Thấy tôi nhìn chằm chằm vào mình, nét mặt Mạnh Kiến Quân thoáng qua chút chột dạ:
“Tiểu Thụ là đứa trẻ đáng thương, mới sinh ra đã không có cha. Ở quân khu sẽ bị bắt nạt, nên lúc đó chúng ta chưa có con, tôi quyết định đưa nó vào hộ khẩu.”
“Vậy còn con của chúng ta thì sao?” – tôi bình tĩnh hỏi anh ta.
Anh ta do dự một lúc rồi cuối cùng cũng dứt khoát nói:
“Trường học trong quân khu không yêu cầu hộ khẩu. Tôi có thể để Mạnh Dư học dưới danh nghĩa cháu trai của tôi.”
Kiếp trước, anh ta cũng nói y hệt như vậy.
Chồng của Phó Thiển là người đã hy sinh để cứu Mạnh Kiến Quân.
Cô ta là vợ liệt sĩ, chưa từng đòi hỏi tổ chức bồi thường gì, chỉ hy vọng con mình được lớn lên trong quân khu.
Kiếp trước, Mạnh Kiến Quân chủ động nhận trách nhiệm chăm sóc mẹ con họ, còn bảo đảm với tôi rằng đối với Phó Thiển, anh ta chỉ có lòng biết ơn và áy náy.
Từ tận đáy lòng, tôi thấy thương xót cho mẹ con cô ta, nên đã không chút do dự đồng ý.
Thế nhưng dần dần, tiền trợ cấp gửi về ngày càng ít, còn nội dung thư cũng đổi thay – từ kể về sinh hoạt trong quân đội chuyển sang nói về cuộc sống của Phó Thiển.