Để trốn cưới, tôi chạy đến một thị trấn nhỏ nơi biên giới và tình cờ phải lòng anh chủ nhà trọ vừa hoang dã vừa điển trai.

Sau một đêm xuân cuồng nhiệt, tôi thản nhiên để lại hai ngàn tệ cùng một mảnh giấy với dòng chữ: “Làm tốt lắm, thưởng cho anh đấy.”

Một tháng sau, tôi bị bắt về nhà dự tiệc đính hôn thì cái người được đồn là giàu nứt vách —

Lục Dực Chi — bất ngờ chặn tôi vào góc tường. Anh ta chậm rãi xắn tay áo, nắm lấy cằm tôi đang sững sờ, cúi sát xuống, giọng đầy mờ ám:

“Hai ngàn tệ? Cô Kiều, kỹ thuật của tôi chỉ đáng giá bấy nhiêu thôi à?”

“Alo? Đại tiểu thư nhà họ Kiều, bà chơi thật hả? Trốn đi thiệt luôn rồi hả?” — đầu dây bên kia, nhỏ bạn thân Hứa Tĩnh gào lên.

Tôi nhai viên kẹo mút “rắc” một tiếng, vừa nhai vừa lười biếng trả lời: “Thừa lời, bà thấy tôi từng nói chơi bao giờ chưa?”

“Nhưng bà có chắc không đó? Lần này không phải mấy tên hâm hấp ba mẹ bà từng nhét cho đâu nha. Tên đó nghe bảo là dạng không dễ chơi đâu, khéo cái mạng nhỏ của bà cũng không giữ được!”

Tôi bĩu môi: “Mặt mũi còn không cho thấy, cưới làm gì? Thà ra ngoài kiếm anh nào bụng tám múi yêu đương còn hơn, đời nào chịu cưới một cái mặt nghiêng!”

Hứa Tĩnh thở dài một tiếng: “Rồi rồi, bà giỏi. Giờ bà đang ở đâu?”

Tôi đắc ý nhếch môi: “Ở cái thị trấn biên giới mà dù có lật tung cả trái đất lên, ảnh cũng chẳng tìm ra nổi.”

Từ khi tốt nghiệp đại học, tôi gần như trở thành “tường nền” trong nhà. Ba mẹ tôi không hề báo trước, hết lần này đến lần khác lừa tôi đi xem mắt.

Không biết lần này nghe ai xúi, hai người thần thần bí bí giới thiệu tôi với một “ngôi sao mới nổi trong giới kinh doanh”.

Tôi bảo ít nhất cũng phải cho tôi xem ảnh, họ mới miễn cưỡng nói ra cái tên: Lục Dực Chi, bảo lên mạng tìm là ra.

Tôi tìm khắp internet, chỉ thấy vài dòng giới thiệu cứng nhắc, ảnh thì đúng hai tấm — một tấm là bóng lưng, tấm còn lại là nửa cái mặt nghiêng.

Tôi chán không để đâu cho hết. Vốn dĩ tôi đã mắc bệnh “nghiện nhan sắc”, lại còn vừa bị bạn trai cũ cắm sừng, sao có thể ngoan ngoãn để người ta bày đâu ngồi đó?

Mà nhìn ba mẹ dạo này sửa nhà, đặt may lễ phục đủ kiểu, xem chừng lần này là quyết ép cưới thật rồi.

Nhưng tôi thì chẳng thể cản nổi, cũng không thể cầm dao giết người — chỉ còn cách cao chạy xa bay thôi!

Sau hai tiếng đồng hồ lắc lư trên chiếc xe khách bụi mù trời, tôi cuối cùng cũng đặt chân đến thị trấn nhỏ mà mình đã chọn sẵn.

Tôi kéo theo cái vali cao đến nửa người, đội nắng đi lang thang khắp nơi.

Đúng lúc sắp bị nắng thiêu đến khô queo, tôi bất ngờ nhìn thấy một nhà trọ phong cách cổ điển, tên là Phong Mã Lữ Điếm.

Tôi đẩy cánh cửa gỗ kêu “kẹt” một tiếng, lập tức có một luồng gió mát mang theo mùi thuốc lá nhè nhẹ thổi vào mặt, khiến tôi hít sâu một hơi, cảm giác sảng khoái không tả được.

“Thuê phòng hả?”

Ơ? Giọng ai mà nghe hay dữ vậy?

Tôi nheo mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, thấy sau quầy lễ tân lờ mờ là một người đàn ông đang ngồi. Anh ta mặc áo ba lỗ đen, bờ vai rộng và cánh tay rắn chắc ẩn hiện dưới ánh đèn vàng yếu ớt, trông vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.

Anh vừa lau bình rượu bạc vừa nhìn tôi.

“Đúng vậy.”

Tôi ngoan ngoãn bước tới, đưa thẻ căn cước cho anh.

Wow… một gương mặt đầy tính sát thương, lông mày kiếm, mắt sâu sáng, sống mũi cao thẳng.

Đặc biệt là đôi mắt đen thẫm kia, trầm lặng như bầu trời đêm không ánh sao.

Tôi liếm đôi môi có hơi khô của mình.

“Ờ… chỗ này có cho thuê dài hạn không?”

Phòng ở đây tuy nhỏ nhưng lại được trang trí theo phong cách đậm chất phương Tây, trông khá có gu.

Tôi sắp xếp xong hành lý, nằm trên giường ngắm những hoa văn hình totem trên trần nhà.

Trong lúc mơ mơ màng màng, ba tôi đột nhiên xuất hiện.

“Kiều Tử Huyên, con đúng là đồ con bất hiếu! Là tiểu thư duy nhất của tập đoàn nhà họ Kiều mà dám bỏ trốn ngay trước lễ cưới! Con có còn quan tâm sống chết của tập đoàn nữa không hả?!”

Tôi lập tức bật dậy.

“Trời đất ơi ba! Ba làm con sợ muốn chết!”

Tôi dụi dụi mắt.

“Sao ba lại tới đây? Con còn nhỏ thế này mà ba đã xem con như con kỳ lân chiêu tài rồi hả? Cái người tên Lục Dực Chi đó, con còn chẳng biết mặt!”

Tôi bắt đầu làm nũng: “Bây giờ là xã hội hiện đại rồi, đâu phải xã hội phong kiến, như vậy khác gì bán con gái mình đi lấy chồng đâu!”

“Con thì biết cái gì! Lục Dực Chi mới hai mươi tám tuổi đã tự thân lập nghiệp, thành lập công ty niêm yết có tài sản hàng chục tỷ! Công ty nhà ta lại ở khâu sản xuất cuối cùng trong chuỗi, trăm nhân viên của tập đoàn đều trông chờ vào đơn hàng từ bên cậu ta!”

“Cậu ta không biết phát điên cái gì mà lại nhìn trúng con, đó là phúc phận của con! Là phúc phận của cả tập đoàn! Con cưới cũng phải cưới, không cưới cũng phải cưới!”

“Con…”

Đột nhiên có người ôm chặt lấy chân tôi. Tôi cúi đầu xuống.

Ủa, sao cái tên này cũng mò đến đây?

Bạn trai cũ của tôi đang quỳ rạp dưới đất, vừa sụt sịt vừa ôm lấy chân tôi không chịu buông.

“Huyên Huyên, tha thứ cho anh đi mà… hôm đó anh uống say, không biết gì hết…”

Vừa thấy anh ta, lửa giận trong tôi càng bốc cao.

“Anh đúng là đồ ngu! Tôi hoàn hảo thế này mà anh còn đi trăng hoa? Biến ngay cho khuất mắt tôi!”

Tôi vừa định nhấc chân đá hắn ta thì hắn đã đứng dậy, chỉ vào mặt tôi mà gào lên:

“Kiều Tử Huyên, đồ ngu là cô đấy! Cô bỏ tôi là vì cái tên Lục Dực Chi kia đúng không?
Xem thử cô có kham nổi không đã!”

Đúng lúc đó, một luồng ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào, tôi giơ tay lên che mắt, qua kẽ tay nhìn thấy — Lục Dực Chi.

Trời ơi… mặt chuột mỏ nhọn, sẹo ngang mặt, râu ria rậm rạp… đây là quái vật à?!

Ba tôi và tên bạn trai cũ còn đang đứng sau lưng tôi cười ha hả.

Tôi sợ đến mức mặt mày tái mét, trừng mắt nhìn họ một cái rồi ôm mặt bỏ chạy.

Không ngờ lại đâm sầm vào anh chủ nhà trọ đẹp trai.

“Rầm” một tiếng, tôi giật mình choàng tỉnh.

Mọi người đều biến mất.

Nam mô A Di Đà Phật… thì ra chỉ là một giấc mơ!

Tôi cứng đờ cổ, chầm chậm ngẩng đầu lên.