“Hôm nay nếu em dám bước ra khỏi cánh cửa này, thử xem sau này còn ai dám cần em nữa!”
“Một người đàn bà ngoài ba mươi, bị tôi – Thẩm Du – vứt bỏ!”
Tôi tức đến toàn thân run rẩy, lấy điện thoại ra, bấm một số.
Điện thoại gần như được bắt máy ngay lập tức, một giọng đàn ông phóng khoáng vang lên: “Ồ, đại mỹ nhân Ôn đây rồi, cuối cùng cũng nhớ đến tôi à?”
“Lục Yến Chu, đi đăng ký kết hôn không?”
Đầu bên kia hét lên kinh ngạc: “Cái quái gì?! Ôn Đường , em nói lại lần nữa?!”
“Đăng ký. Nếu anh đến đón tôi bây giờ, chúng ta sẽ đi.”
“Chờ đấy! Anh đến ngay! Em mà dám chạy, anh bẻ chân em luôn!”
Cúp máy.
Mặt Thẩm Du tối sầm: “Ôn Đường , em cần phải làm quá vậy không?”
“Vì để tức giận anh, mà lôi đâu ra một tên mèo mả gà đồng diễn trò với em?”
“Giờ em chỉ cần xuống nước, xin lỗi một câu, chuyện hôm nay anh coi như chưa từng xảy ra.”
Tôi không để ý đến anh ta. Khoảng nửa tiếng sau.
Dưới lầu vang lên tiếng hét đầy ngạo nghễ của Lục Yến Chu: “Ôn Đường ——!”
“Anh đến cưới em đây!! Dẫn em đi kết hôn! Xuống mau cho anh!!”
Tôi không ngoái đầu lại, bước thẳng ra cửa.
Thẩm Du hoảng hốt kéo tay tôi lại: “Em điên rồi sao?! Em thực sự muốn cưới cái tên nghèo hèn không biết chui từ đâu ra kia sao?!”
Tôi khẽ mỉm cười, nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy, mà ai bảo với anh là anh ấy nghèo?”
Lời tôi vừa dứt, dưới lầu lại vang lên tiếng còi xe chói tai.
Sắc mặt Thẩm Du càng thêm u ám, tay siết chặt cổ tay tôi: “Ôn Đường , em đừng ép anh!”
“Thẩm Du, là anh đang ép tôi.”
Tôi giật tay ra, quay người rời đi không chút do dự.
Dưới lầu là một dãy Rolls-Royce Phantom màu đen, đỗ ngay ngắn phía trước. Lục Yến Chu tựa người vào cửa xe, ngậm một điếu thuốc chưa châm.
Thấy tôi, anh ném điếu thuốc, bước nhanh về phía tôi: “Sao lâu vậy? Em mà không xuống, anh sắp lao lên cướp người rồi.”
Vệ sĩ nhận lấy vali trong tay tôi. Anh cởi áo vest khoác lên người tôi, quấn tôi kín mít.
“Buổi tối gió to, đừng để bị cảm.”
Đúng lúc đó, Thẩm Du và Lâm Vãn cũng chạy theo xuống lầu.
Thấy Lục Yến Chu, đồng tử Thẩm Du co rút: “Thiếu gia nhà họ Lục? Sao anh lại ở đây?”
Lục Yến Chu ôm chặt tôi vào lòng: “Tôi đến đón vợ tôi, tổng giám đốc Thẩm có ý kiến gì sao?”
Cuối cùng Thẩm Du cũng nhớ ra cái tên Lục Yến Chu — thì ra lúc nãy thấy quen là phải.
Lục Yến Chu, thiếu gia nhà họ Lục ở Kinh thị, người mà chỉ cần dậm chân một cái là cả giới thương trường phải rung rinh.
Anh ta không thể ngờ được, cái người mà anh ta khinh thường gọi là “mèo mả gà đồng”, lại là Lục Yến Chu!
“Anh… hai người…” – Thẩm Du chỉ vào chúng tôi, tức đến mức không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Lục Yến Chu cúi đầu nhìn tôi, dịu dàng hỏi: “Mang sổ hộ khẩu chưa?”
Tôi gật đầu: “Mang rồi.”
“Thế còn chờ gì nữa?” – Lục Yến Chu nắm lấy tay tôi, kéo lên xe: “Đi thôi vợ, đi đăng ký kết hôn!”
Cửa xe khép lại, qua ô cửa kính, tôi nhìn thấy gương mặt thất thần như mất hồn của Thẩm Du.
Chụp ảnh, điền giấy tờ, tuyên thệ — khi hai cuốn sổ đỏ được trao vào tay tôi, tôi vẫn cảm thấy có chút mơ hồ.
Tôi, Ôn Đường , đã kết hôn.
Nhưng chú rể, lại không phải người đàn ông tôi đã yêu suốt mười năm.
“Sao vậy? Hối hận rồi à?” – giọng Lục Yến Chu kéo tôi trở về hiện thực.
“Không. Chỉ là… cảm thấy hơi không thật.”
Lục Yến Chu bật cười khẽ, vòng tay ôm tôi vào lòng, cằm tựa trên đỉnh đầu tôi:
“Về sau sẽ ngày càng thật hơn nữa.”
“Ôn Đường , chào mừng em đến với thế giới của anh, bà Lục.”
Tin tôi kết hôn với Lục Yến Chu lan khắp giới thượng lưu Kinh thị chỉ sau một đêm.
Ai nấy đều kinh ngạc — ai mà chẳng biết tổng giám đốc tập đoàn Thẩm Thị, Thẩm Du, và bạn gái Ôn Đường yêu nhau mười năm, sắp đăng ký kết hôn.
Vậy mà tôi, Ôn Đường , lại quay đầu cưới luôn người thừa kế của tập đoàn Lục thị – Lục Yến Chu.
Thẩm Du trở thành trò cười lớn nhất trong giới. Nghe nói, vì chuyện này, cổ phiếu Thẩm Thị liên tục sàn hai ngày.
Còn tôi thì một bước lên làm phu nhân nhà tài phiệt thật sự.
Tối hôm đó, Lục Yến Chu đưa tôi đến căn hộ áp mái ở trung tâm thành phố. Anh nói, đây là nhà mới của chúng tôi.
Cuộc sống sau hôn nhân, ngoài dự đoán, lại rất hòa hợp.
Lục Yến Chu rất bận, nhưng dù muộn đến mấy, anh cũng luôn về nhà.
Anh nhớ tất cả sở thích và kiêng kỵ của tôi. Mỗi bữa ăn do cô giúp việc nấu đều hoàn toàn tránh các món tôi dị ứng.

