OÁN TRÁCH LÒNG NGƯỜI LẠNH GIÁ

OÁN TRÁCH LÒNG NGƯỜI LẠNH GIÁ

Để có thể quay về thành phố, cô thanh niên trí thức ấy đã lựa chọn kết hôn với tôi, chỉ đợi đến ngày tôi được điều vào viện nghiên cứu sẽ đưa cô ấy cùng về.

Thế nhưng, đến ngày thứ ba sau khi thành thân, tin tức được phép hồi hương truyền về, cô ấy khóc ướt cả khăn cưới, gửi thư về cho cha mẹ bên ngoại:

“Nếu con có thể đợi thêm một chút, thì đã không phải gả cho người đàn ông quê mùa này, không phải sống lỡ dở cả đời.”
“Cha mẹ, con xin lỗi vì đã phụ lòng nuôi dạy của cha mẹ, tự hủy hoại cuộc đời mình rồi.”

Từ đó, chúng tôi là một cặp vợ chồng đầy oán hận.

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]