Nụ cười trên mặt Lục Vị Hàn cứng đờ, nhưng chỉ trong chớp mắt đã trở lại dịu dàng như cũ:
“Ở công ty xử lý tài liệu khẩn cấp thôi.”
“Được rồi, là lỗi của chồng, không về kịp ở bên em.” Anh đặt bát canh xuống, giơ tay ôm lấy cô, giọng trầm thấp dụ dỗ:
“Lại đây, thơm một cái, hết giận nhé?”
Hỏi một câu đã có sẵn đáp án, là cô đang cho anh một con đường lui cuối cùng, vậy mà anh vẫn tiếp tục nói dối, quanh co giả vờ dịu dàng.
Cô không đẩy anh ra, cũng chẳng đáp lại, chỉ dùng ánh mắt đã nhìn thấu tất cả, lặng lẽ quan sát màn kịch của anh.
Lục Vị Hàn dường như cũng nhận ra điều khác thường, anh buông cô ra một chút, lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhung, nụ cười lười biếng:
“Đeng đeng đeng đeng~ Xem chồng chuẩn bị gì cho em này?”
Anh mở hộp ra, bên trong là một viên kim cương hồng to như trứng chim bồ câu, được cắt gọt hoàn hảo.
“Anh nhờ trợ lý đấu giá giúp tại buổi đấu giá của Sotheby, hàng độc nhất vô nhị. Ba ngày nữa có tiệc từ thiện, em hãy đeo nó nhé. Đến lúc đó, cả thế giới sẽ biết, Nam Hướng Mặc mãi mãi là người mà Lục Vị Hàn nâng niu nhất.”
Viên kim cương dưới ánh đèn tỏa sáng lấp lánh, gần như chói mắt, nhưng đối với cô, nó như hàng ngàn lưỡi dao bén nhọn, cứa vào trái tim đã rách nát của mình.
Hồi đó, sao cô lại có thể ngu ngốc đến vậy chứ?
5
Cô ngu ngốc đến mức từng cho rằng những màn tỏ tình phô trương kia là sự si tình sâu đậm.
Hóa ra, tất cả chỉ là từng lần từng lần đẩy cô vào giữa ánh đèn sân khấu, giữa làn sóng dư luận, giữa tâm điểm của mọi đòn công kích công khai hay ngấm ngầm.
Anh muốn cả thế giới đều thấy anh “yêu” cô thế nào, để tất cả những thù hận và báo thù vì anh đều đổ dồn về phía cô một cách chính xác.
“Rầm!”
Đúng lúc này, cửa biệt thự bị đẩy ra từ bên ngoài, tiếng cười đùa của trẻ nhỏ phá tan sự tĩnh lặng trong phòng.
Nhạc Nhạc như một quả pháo nhỏ lao vào trong, tay còn nắm chặt tay Nam Chi:
“Mẹ Chi, tối nay mẹ thật sự ngủ cùng con nha? Móc ngoéo nha!”
Nam Chi bị kéo lảo đảo một chút, ngẩng đầu nhìn thấy Nam Hướng Mặc, giả vờ ngạc nhiên:
“Chị về rồi à?”
Sau đó cô ta lại mỉm cười, giọng mang theo chút bất đắc dĩ:
“Nhạc Nhạc đeo bám em cả buổi chiều, cứ nằng nặc đòi em ở lại ngủ cùng. Chị xem, chuyện này…”
Vừa nói, ánh mắt cô ta lại như vô tình lướt về phía Lục Vị Hàn.
Lục Vị Hàn lập tức hiểu ý, mỉm cười dịu dàng, cúi người xoa đầu Nhạc Nhạc:
“Nhạc Nhạc, không được nghịch ngợm, chuyện trong nhà phải nghe lời mẹ.”
Anh vừa nói vừa quay sang nhìn Nam Hướng Mặc.
Trong khoảnh khắc, mọi ánh mắt đều dồn về phía cô.
Như thể nếu cô không đồng ý, thì cô chính là tội nhân.
Cảnh tượng này, mấy năm qua lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Sau khi kết hôn, Lục Vị Hàn luôn lấy lý do “Nam Chi là em gái ruột, qua lại nhiều thêm tình cảm”, “Nhạc Nhạc thích dì nhỏ, nên để Nam Chi đến chơi nhiều hơn” để cho cô ta thường xuyên ra vào nhà, thậm chí ở lại qua đêm.
Lúc đầu cô còn thấy chồng mình chu đáo, giờ nghĩ lại, thì ra chính cô mới là cái gai trong mắt họ, là kẻ phá hoại gia đình ba người “hạnh phúc” kia.
Còn cô, chẳng qua chỉ là bảo mẫu nuôi con giùm người khác.
Một lúc sau, cô cuối cùng cũng mở miệng, giọng lạnh băng:
“Tối nay không tiện.”
Nụ cười trên mặt Nam Chi lập tức sụp đổ.
“Đồ mẹ xấu xa! Mẹ là đồ xấu xa!” Nhạc Nhạc đột ngột buông tay Nam Chi, đôi nắm đấm nhỏ đập mạnh vào chân Nam Hướng Mặc: “Tại sao mẹ lại đuổi mẹ Chi đi? Con ghét mẹ! Mẹ xấu xa!”
Đứa trẻ mà cô đã nuôi dạy sáu năm, dồn hết tình yêu thương, giờ lại vì một người phụ nữ khác mà ra tay đánh cô, nói lời cay nghiệt.
Từng cú đấm không quá đau, nhưng lại như lưỡi dao cùn cắt vào tim cô từng nhát một.
Nam Hướng Mặc đứng yên tại chỗ, thậm chí không né tránh, chỉ cúi mắt nhìn đứa trẻ từng được cô xem là châu báu, ánh sáng cuối cùng trong mắt cũng hoàn toàn tắt lịm.

