3

Nam Hướng Mặc khó khăn ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lục Vị Hàn che micro rồi vội vàng ngắt điện thoại.

Không một lời giải thích, không một câu hỏi han, anh bế Nam Chi lên, sải bước lên xe cứu thương.

Sự lo lắng, đau lòng, hoảng loạn trên gương mặt anh thật đến nỗi chói mắt.

Bởi vì tất cả những điều đó… đều không phải dành cho cô.

Nhìn theo chiếc xe cứu thương lao vút đi, tia hy vọng cuối cùng trong lòng Nam Hướng Mặc cũng hoàn toàn tắt lịm, chỉ còn lại tro tàn lạnh lẽo và căm hận vô tận.

Cơn đau bụng vẫn đang hoành hành, chính thù hận ấy đã chống đỡ để cô gắng gượng đứng dậy, gọi cho luật sư.

“Giúp tôi soạn đơn ly hôn.”

“Và tìm một thám tử, bằng mọi giá điều tra toàn bộ hồ sơ sinh của bệnh viện Bác Sinh vào ngày 1 tháng 9 sáu năm trước.”

Sau khi uống thuốc giảm đau, Nam Hướng Mặc lái xe đến nhà bố mẹ.

Vừa bước vào phòng khách, cô đã thấy bố mẹ đang vội vã chuẩn bị ra ngoài.

“Mặc Mặc, sao con lại về?” Mẹ Nam không dừng bước: “Bọn mẹ đang định tới bệnh viện, nghe nói Chi Chi bị hoảng sợ.”

“Con có chuyện muốn nói.” Giọng Nam Hướng Mặc vô cùng bình tĩnh: “Con muốn ly hôn.”

Bố mẹ nhà họ Nam lập tức khựng lại, quay đầu nhìn cô, gương mặt đầy kinh ngạc: “Con nói gì linh tinh thế?”

“Con muốn ly hôn với Lục Vị Hàn.” Cô lặp lại từng chữ, rõ ràng: “Khó hiểu đến thế sao?”

Bố Nam là người phản ứng đầu tiên, lập tức nổi giận: “Con điên rồi à? Lục Vị Hàn xuất thân danh giá, là người đứng đầu đất Kinh Hải, bao nhiêu người muốn trèo lên còn không được. Hơn nữa mấy năm qua nó đối xử với con thế nào, con mù chắc?”

Mẹ Nam cũng vội vàng tiếp lời: “Đúng đó, con không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho Nhạc Nhạc.”

“Nhạc Nhạc?” Nam Hướng Mặc khẽ nhếch môi, trong lòng chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo: “Con của Nam Chi, con dựa vào cái gì mà phải nghĩ cho nó?”

Cô tưởng rằng, khi vạch trần sự thật này, bố mẹ ít nhất cũng sẽ kinh hoàng, phẫn nộ, và thấy bất công cho cô như cô từng nghĩ.

Nhưng họ chỉ sững người, ánh mắt lảng tránh, giọng cũng yếu đi rõ rệt: “Sao con biết được?”

Nam Hướng Mặc ngẩng phắt đầu lên, tim như bị vạn tiễn xuyên qua, tan nát máu me.

Chẳng lẽ… họ sớm đã biết?

Biết Lục Vị Hàn yêu là Nam Chi, biết cưới anh ta sẽ nguy hiểm đến mức nào!

Thế nên họ đã đẩy cô ra, lạnh lùng đẩy cô ra chắn họng súng thay cho Nam Chi!

Cô không hiểu.

Rõ ràng cô chỉ hơn Nam Chi một tuổi, vậy mà từ nhỏ đến lớn, sự yêu thương của bố mẹ luôn nghiêng về phía em gái.

Đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp, váy áo xinh xắn – luôn là Nam Chi chọn trước.

Chỉ cần cô dám tranh, nhất định sẽ bị trừng phạt thê thảm.

Chỉ có một lần ngoại lệ, đó là khi họ biết rõ Nam Chi thân thiết với Lục Vị Hàn, nhưng vẫn ép gán cô vào cuộc hôn nhân đó.

Cô từng ngây thơ nghĩ rằng, đó là lần đầu tiên gia đình thật sự nghĩ cho cô.

Thì ra, cô chỉ là một con ngốc, bị tất cả mọi người đùa cợt trong lòng bàn tay.

Đau lòng sao?

Đã sớm tê dại rồi.

Cô bật cười, ánh mắt lướt qua hai người họ: “Hai người đều là đồng lõa.”

“Vậy con định làm gì?” Bố Nam mở miệng, trong giọng nói mang theo tức giận bị vạch trần.

Nam Hướng Mặc cố gắng bình tĩnh lại, đặt đơn ly hôn lên bàn: “Bất kể hai người dùng cách gì, phải khiến Lục Vị Hàn ký vào. Nếu không, con không ngại để kẻ thù của anh ta biết điểm yếu thật sự của anh ta là ai.”

“Con dám uy hiếp chúng ta?!” Bố Nam giận dữ, vung tay tát thẳng một cái.

Nam Hướng Mặc bị tát lệch cả mặt, má sưng đỏ, khoé môi rỉ máu.

Cái tát như vậy, cô đã chịu đựng không chỉ một lần trong đời, mà lần nào… cũng vì Nam Chi.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Cô quay đầu lại, giơ tay nhẹ nhàng lau đi vết máu bên mép: “Đúng, con đang uy hiếp hai người.”

“Dù sao bây giờ con cũng chẳng còn gì để mất. Nhưng nếu kẻ thù của Lục Vị Hàn biết, con nghĩ xem, Nam Chi và đứa bé kia… sẽ có kết cục gì?”