16

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lị Lị tràn đầy niềm vui và sự hồn nhiên chưa từng có, là thứ niềm vui thuần khiết chỉ trẻ con mới có, xen lẫn với chút tự hào muốn khoe khoang.

Nam Hướng Mặc nhìn bóng dáng nhảy nhót của cô bé, lắng nghe tiếng gọi “mẹ ơi” trong trẻo vang lên, nơi mềm yếu nhất trong lòng cô bị chạm đến thật mạnh.

Gương mặt mơ hồ của con gái trong trí tưởng tượng, chẳng biết từ lúc nào, lại dần trùng khớp với hình ảnh hoạt bát, đáng yêu của Lị Lị.

Một ý nghĩ đến ngay cả bản thân cô cũng giật mình, âm thầm nảy sinh: Nếu như… Lị Lị là con gái của cô, thì tốt biết bao.

Tại Kinh Hải, tầng cao nhất của trụ sở tập đoàn Lục thị.

Không khí ngột ngạt đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Hai tên vệ sĩ mặt mũi bầm tím đang quỳ rạp trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, không dám ngẩng đầu.

Trợ lý của Lục Vị Hàn đứng bên cạnh, kính cẩn báo cáo: “Lục tổng, hai tên rác rưởi này trốn bên ngoài một tháng, tôi phải tốn không ít quan hệ mới bắt được chúng về.”

Sau bàn làm việc, Lục Vị Hàn đã không còn vẻ quý phái, bình tĩnh như trước.

Quầng thâm dưới mắt anh nặng nề, râu ria mọc lộn xộn, ánh mắt đỏ ngầu như thể đã nhiều ngày không ngủ.

Suốt một tháng qua, anh đã dùng mọi cách để tìm Nam Hướng Mặc nhưng không hề có tin tức, cô như thể đã bốc hơi khỏi thế gian.

Bất đắc dĩ, anh chỉ còn biết đặt hy vọng cuối cùng vào hai tên vệ sĩ là những người cuối cùng gặp cô.

Ánh mắt anh chậm rãi chuyển về phía hai người đang quỳ, giọng nói lạnh lùng không một chút cảm xúc:

“Người phụ nữ đó, tối hôm đó các người đã làm gì cô ấy?”

Toàn thân vệ sĩ run lên, lắp bắp mở miệng:

“Tôi… chúng tôi lột móng tay cô ấy, cắt tóc cô ấy… còn… còn…”

“Còn cái gì?” Lục Vị Hàn đột ngột đứng bật dậy, một cú đá cực mạnh đá vào ngực hắn, khiến tên đó lăn lộn, đập thẳng vào tường.

Anh bước tới, dùng mũi giày giẫm mạnh lên mặt hắn, lực mạnh đến mức gần như nghiền nát xương gò má:

“Nói rõ từng chữ một cho tôi!”

Tên còn lại sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng giành nói:

“Còn dùng dao rạch vết sẹo cũ trên bụng cô ấy!”

“Nhưng… nhưng tất cả là do cô Nam Chi sai chúng tôi làm! Cô ta bảo cứ đánh đến chết cũng được, chỉ cần giữ lại một hơi thở là đủ! Cô ta nói có chuyện gì thì cô ta lo, chúng tôi… chúng tôi không dám không nghe theo!”

“Nam Chi?” Ánh mắt Lục Vị Hàn chấn động, không thể tin nổi.

Người con gái từng cứu mạng anh, lại có thể sai người hành hạ chị ruột mình tàn nhẫn đến thế?

Không thể nào!

“Còn dám ngậm máu phun người!” Lục Vị Hàn tức giận đến tột độ, đạp mạnh khiến tên vệ sĩ hét lên đau đớn như heo bị chọc tiết.

“Không! Lục tổng! Chúng tôi nói thật! Có bằng chứng! Có ghi âm!”

Tên đó như vớ được cọng rơm cứu mạng, run rẩy lấy điện thoại từ trong người ra, mở đoạn ghi âm.

Âm thanh trong điện thoại vang lên rõ ràng:

“Con tiện nhân Nam Hướng Mặc đó, hết lần này đến lần khác khiêu khích tôi, đánh chết cô ta cho tôi!”

“Đừng có đánh chết thật, cô ta còn phải làm lá chắn cho tôi đấy. Con tiện nhân này, cũng chỉ có giá trị mỗi việc đó.”

Từng chữ, như từng lưỡi dao sắc lẹm, đâm thẳng vào tim Lục Vị Hàn.

Nếu tất cả là thật…

Nhớ lại khung cảnh đẫm máu trong phòng khách đêm ấy, đầu óc anh tràn ngập hình ảnh cô khóc lóc thảm thiết, giãy giụa tuyệt vọng, những vết thương đầy máu…

Giọng anh lạnh như đến từ địa ngục:

“Lôi hai thằng khốn này đi… chặt ra, cho chó ăn!”

Tiếng cầu xin ngày càng xa, Lục Vị Hàn nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên, như một cơn gió lốc lao ra khỏi văn phòng.

Anh phải đích thân đến chất vấn cho rõ ràng!

Biệt thự nhà họ Lục.

So với một tháng trước, nơi này đã hoàn toàn thay đổi.

Đồ trang trí đắt tiền vỡ vụn khắp nơi, thảm trải sàn loang lổ vết bẩn, không khí tràn ngập sự u ám và hỗn loạn.

Lục Vị Hàn vừa đẩy cửa vào, một chiếc gối bay thẳng vào mặt.

Nam Chi tóc tai rối bù, vẻ mặt bực bội, vừa thấy anh đã nhào tới oán trách:

“Lục Vị Hàn! Anh xem đi! Xem cái thằng con trai tốt của anh bị Nam Hướng Mặc nuôi thành cái giống gì rồi! Kén ăn cực kỳ, cái này không ăn, cái kia không ăn, hỗn láo vô cùng! Hở tí là đập phá, khóc lóc, em sắp phát điên vì nó rồi!”