Trong lớp học, tôi vừa định vứt cái bánh kẹp ăn dở vào thùng rác thì trước mắt bỗng xuất hiện một dòng chữ kỳ lạ:

【Đừng vứt mà! Cho nam phụ đi, cậu ấy sắp đói ngất rồi!】

Tôi quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt lén nhìn của Đường Chu.

Cậu ấy lúng túng quay mặt đi, thân hình gầy gò co rúm lại, khẽ run rẩy.

Không biết là vì lạnh hay vì đói.

Nhưng…

【Bảo bối, đừng ngần ngại, cậu ấy sẽ không chê em đã ăn qua đâu.】

Tôi bước tới gần, thử thăm dò:

“Cái này tôi ăn không hết, nếu cậu không chê thì…”

1

Đường Chu thoáng lúng túng nhìn tôi một cái, rồi cúi đầu, nói rất khẽ:

“Không chê.”

Tôi thở phào, nhưng cũng dâng lên một cảm giác chua xót khó tả, đưa cái bánh kẹp cho cậu ấy.

“Cậu ăn nhanh đi, lát nữa nguội thì không ngon đâu.”

Đường Chu nhận lấy bằng hai tay:

“Ừm, cảm ơn.”

Tôi ngượng ngùng:

“Lãng phí đồ ăn là không đúng, tôi phải cảm ơn cậu mới đúng. À, tôi còn mang cơm trưa, cũng ăn không hết, phiền cậu trưa nay giúp tôi ăn bớt một phần nhé.”

Đường Chu vừa định nói gì đó thì ba nam sinh cùng nhau bước vào lớp, tôi vội quay về chỗ ngồi.

Cậu đành nuốt lại những lời chưa kịp nói.

【Bé cưng chịu cho thật à! Tốt quá, nam phụ sẽ không phải đói lả trong giờ học nữa.】

【Tôi thích bản cải biên này, hy vọng nam phụ có thể được cứu rỗi.】

Sự xuất hiện của những dòng chữ kỳ lạ khiến tôi bàng hoàng, tâm trạng mãi không yên.

Vài ngày trước, tôi bị mấy nam sinh hay nói mồm trong lớp chế giễu là “béo phì”, nên đã quyết tâm giảm cân.

Tôi biết bố mẹ sẽ không đồng ý, đành lén vứt phần cơm không ăn hết.

Tôi liếc nhanh về phía Đường Chu.

Cậu ấy đang ăn bánh một cách thành kính.

Như thể đây không phải là món ăn rẻ vài chục ngàn, mà là cao lương mỹ vị đáng giá bạc triệu.

Tôi bỗng thấy xấu hổ vì những lần lãng phí đồ ăn trước đây.

Tiếng chuông vào tiết đọc buổi sáng vang lên, tôi tạm gác chuyện này sang một bên, tập trung đọc to bài học.

Trong lúc đọc, tôi luôn có cảm giác ánh mắt ai đó thi thoảng dừng trên gương mặt mình.

Đến lần cuối cùng, tôi không nhịn được mà ngẩng lên, liền bắt gặp ánh mắt của Đường Chu.

Cậu ấy lập tức đỏ mặt, nở một nụ cười vừa ngượng vừa cảm kích.

Tôi cũng mỉm cười đáp lại, rồi mới quay đi.

Trong giờ học sau đó, tôi và Đường Chu không nói chuyện với nhau câu nào.

Mãi cho đến khi Tống Duệ – anh chàng côn đồ trong lớp, cũng là kẻ từng chế giễu tôi là “béo phì” – lại giở trò trêu chọc Đường Chu.

Hắn ta thản nhiên ngồi phịch xuống trước mặt cậu ấy, cười hề hề rồi hỏi xem có phải một năm nay chưa tắm, mùi hôi trên người sắp khiến hắn ói ra rồi.

Thực ra, trên người Đường Chu hoàn toàn không có mùi hôi, chỉ thoang thoảng mùi bột giặt rẻ tiền.

Nhưng cậu ấy vừa nhút nhát vừa vụng về, chẳng biết phản bác thế nào, chỉ khẽ nói:

“Không phải, hôm qua tôi mới tắm mà.”

Tống Duệ không những không dừng lại, mà còn diễn kịch lố lăng hơn.

“Hôm qua mới tắm sao còn hôi vậy? Chẳng lẽ tắm trong cống ngầm à?”

Câu nói của hắn khiến cả lớp bật cười.

Sự thật là như vậy.

Những học sinh nhà nghèo lại tính cách yếu đuối, rất dễ trở thành mục tiêu bị bắt nạt.

Trước đây tôi cũng thấy bất bình với hành vi của Tống Duệ, nhưng luôn có một giọng nói trong đầu nhắc tôi đừng xen vào chuyện người khác.

Vì vậy, tôi chưa từng can thiệp.

Nhưng lần này, tôi không nhịn được nữa.

Tôi đứng bật dậy, bước tới quát thẳng vào mặt hắn:

“Cậu bị bệnh à! Đường Chu có chọc gì cậu đâu, sao cứ phải bắt nạt cậu ấy!”

Ban đầu Tống Duệ hơi sững người, sau khi định thần lại thì bắt đầu mỉa mai:

“Đồ béo, mày với nó có quan hệ gì? Sao bảo vệ nó dữ vậy? Mà đúng là, một con heo béo với một con chó gầy, cũng hợp phết!”

“Tụi tôi là heo béo với chó gầy, thế cậu là gì? Con khỉ thích làm trò hề à? Rảnh thì lo trị cái mặt đầy mụn của cậu đi, tôi bị sợ lỗ nhỏ, nhìn phát ghê muốn chết!”

Đã muốn chọc vào chỗ đau thì tôi cũng chẳng ngại.

Tuổi dậy thì nổi mụn là bình thường, tôi cũng có, nhưng không đến mức như hắn.

Tống Duệ nổi khùng, định đứng dậy đánh tôi.

Bạn cùng bàn hắn vội kéo lại:

“Nói thôi, đừng động tay, thầy chủ nhiệm ghét nhất là đánh nhau đó.”

Tống Duệ chỉ tay vào mặt tôi, gằn giọng:

“Cứ chờ đấy!”

Tôi ngẩng cổ đáp trả:

“Tôi sợ cậu chắc!”

Loại như Tống Duệ vốn bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.

Cậu càng tỏ ra sợ hãi, hắn càng lấn tới.

Ngược lại, nếu cậu cứng rắn, hắn sẽ dè chừng.

Tống Duệ tức đến nghiến răng, đập ghế bỏ ra khỏi lớp.

Tôi cúi đầu, lo lắng nhìn về phía Đường Chu.

Ánh mắt cậu ấy đờ đẫn, như thể mất hồn.

Một lúc lâu sau, đôi mắt mới dần lấy lại tiêu cự.

“Cảm ơn.”

“Đều là bạn học cả, không cần khách sáo! Sau này ai dám bắt nạt cậu, tức là bắt nạt tôi, tôi sẽ liều mạng với hắn!”

Tôi nói với sự căm phẫn, giọng rắn rỏi.

Ý tôi rất rõ ràng: từ giờ Đường Chu do tôi bảo vệ.

Cả lớp bắt đầu xì xào.

Ngoài Tống Duệ, vẫn còn vài nam sinh nghịch ngợm khác thích trêu chọc Đường Chu.

Tôi thì thành tích luôn đứng đầu, lại ngoan ngoãn, được thầy cô – kể cả chủ nhiệm – yêu quý.

Nên bình thường, chẳng ai dám gây sự với tôi.

Khi vào nhà vệ sinh, vài nữ sinh len lén nói với tôi rằng tôi làm đúng, họ rất phục tôi.