Nữ Vương Của Tam Giác Vàng

Nữ Vương Của Tam Giác Vàng

Ba tôi là trùm buôn vũ khí lớn nhất vùng Tam Giác Vàng, một tay che trời, đen trắng đều có chỗ đứng, vậy mà chỉ cúi đầu trước mỗi mẹ tôi.

Ông ấy không có tai trái, nghe nói là năm đó vì cứu mẹ mà đỡ giùm một viên đạn.

Tối tôi chào đời, tất cả các giao dịch đều ngừng lại, tiếng súng biến thành tiếng pháo chúc mừng.

Ai nấy đều đang ăn mừng vì vùng đất này đã có một tiểu chủ nhân mới.

Lúc tôi ba tuổi, một người phụ nữ dáng dấp quyến rũ chuyển đến sống trong căn nhà tre đối diện.

Cô ta bế tôi lên, bảo tôi sờ vào hình xăm trên cổ tay — giống hệt với hình ba tôi có, rồi cười khanh khách:

“Có người sắp bị đuổi ra khỏi nhà rồi đó, đồ con hoang như mày đừng hòng bám lại!”

“Con trai trong bụng tao mới là người thừa kế thực sự của ba mày!”

Tôi vùng khỏi tay cô ta, chạy thẳng về nhà, vì tôi biết mẹ tôi ghét nhất là người khác đụng vào đồ của bà ấy.

Tôi kể lại lời cô ta nói với mẹ, lúc đó mẹ đang lau một khẩu súng lục màu bạc.

Nửa đêm, căn nhà tre đối diện rực sáng cả bầu trời vì pháo hoa kéo dài suốt đêm.

Tiếng gào thét của người phụ nữ bị gió thổi tan thành từng đoạn đứt quãng.

Mẹ áp má vào trán tôi, giọng nói lười biếng:

“Triều Triều, màn pháo hoa mẹ tặng con, có đẹp không?”

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]