Tôi lập tức xông đến, giơ bài đăng trên diễn đàn ra trước mặt cô ta, tức đến mức suýt thổ huyết:

“Tần Tuyết, chuyện trả tiền là do chính miệng cậu hứa với tôi, tôi cũng không ép cậu, mà tôi thực sự đã giúp cậu giảm cân.

Vậy mà cậu lại lên diễn đàn bịa đặt nói xấu, dẫn dắt dư luận để mọi người tấn công tôi à?!”

6
Tần Tuyết liếc qua bài viết, khinh khỉnh bĩu môi: “Tôi có dẫn dắt dư luận gì đâu? Chẳng lẽ mấy tấm ảnh và lời tôi nói không phải sự thật?

Tôi đúng là có bị thương trong quá trình giảm cân mà. Họ muốn tấn công cậu, thì tôi làm gì được?”

Cô ta nhún vai, rồi xoay người định rời đi.

Tôi đưa tay chặn cô ta lại, nói: “Cậu hãy đăng bài đính chính, kêu gọi họ ngừng tấn công mạng tôi. Chuyện này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi rồi.”

Tần Tuyết lại hất mạnh tay tôi ra: “Tôi không làm! Khó khăn lắm tôi mới có chút lượt xem, biết đâu nhờ vậy còn nổi tiếng, thành hot girl mạng hay gì đó.

Có bản lĩnh thì tự đi đính chính đi! Tôi cảnh cáo cậu đừng cản tôi nữa, tôi còn hẹn hò với bạn trai, trễ giờ thì cậu đền nổi không?”

Mấy bạn học đi ngang qua.

Thấy hai chúng tôi đang giằng co, họ lập tức dừng lại, nhìn tôi đầy cảnh giác: “Cậu không định ra tay với Tần Tuyết đấy chứ?”

“Nếu cậu còn dám đe dọa Tần Tuyết nữa, chúng tôi sẽ báo cảnh sát đó.”

Tần Tuyết khoanh tay, đắc ý liếc nhìn tôi một cái, rồi quay sang tỏ vẻ đáng thương nói với họ:

“Giang Ninh tức đến phát điên rồi, tôi thật sự sợ cậu ấy sẽ làm gì tôi…”

Mọi người lập tức bảo vệ cô ta: “Vậy cậu mau đi đi, chúng tôi giữ cô ta lại giúp cậu.”

Tần Tuyết ném cho tôi ánh mắt đầy khiêu khích.

Tôi chỉ cảm thấy máu nóng dâng trào, lạnh lùng nói: “Cậu vu khống tôi như vậy, không sợ tôi kiện cậu à?”

Tần Tuyết đảo mắt: “Ồ, có giỏi thì đi kiện đi, xem ai tin lời cậu?”

Cô ta ngẩng đầu lên, mặt dày không biết xấu hổ.

Tôi hít sâu một hơi, không nói thêm gì nữa.

Tần Tuyết tưởng rằng tôi đã nhún nhường, chấp nhận chịu thiệt.

Cô ta không biết, vào chính khoảnh khắc đó, tôi đã hạ quyết tâm.

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, mặt không chút cảm xúc, cho đến khi một vòng sáng màu xanh lam xuất hiện, bao quanh lấy người cô ta, rồi từ từ biến mất.

Ngoại trừ tôi, không ai khác nhìn thấy được ánh sáng đó.

7
Vòng sáng ấy, đến từ “Hệ thống Mỡ Thừa” mà tôi nhận được từ nửa năm trước.

Hệ thống này gồm hệ thống mẹ và hệ thống con, hệ thống mẹ do tôi nắm giữ, tôi có thể tự do lựa chọn người khác để liên kết hệ thống con, mà đối phương sẽ không hề hay biết.

Quy tắc rất đơn giản: người bị liên kết với hệ thống con, cứ tăng một cân thì người giữ hệ thống mẹ sẽ nhận được mười nghìn tệ.

Trước giờ tôi vẫn chưa từng liên kết ai.

Một phần vì nghĩ rằng, tuy có tiền thật, nhưng khiến người khác tăng cân thì vẫn là việc xấu – chẳng phải là lấy niềm vui của mình dựa trên nỗi khổ của người khác sao?

Mặt khác, người bình thường dù ăn suốt nửa năm cũng chưa chắc tăng nổi mười mấy hai mươi cân, nếu chọn nhầm người thì chẳng phải lãng phí à?

Thế nên suốt nửa năm nay, tôi vẫn chưa chọn người nào để liên kết.

Nhưng giờ đây, khi Tần Tuyết đã trở mặt vô tình, thì đừng trách tôi ra tay với cô ta.

Cô ta nên cầu nguyện rằng mình đừng tăng cân.

Nếu không, dù chỉ một hai cân, thì số tiền đó, cô ta cũng nợ tôi.

Sau khi liên kết hệ thống con cho Tần Tuyết xong, tôi quay về ký túc xá ngủ bù.

Khi đang ngủ, gần tám giờ tối, trong đầu tôi chợt vang lên một tiếng “đinh” khiến tôi tỉnh dậy.

Ngay sau đó, giọng máy móc của hệ thống vang lên rõ ràng trong đầu tôi:

【Đối tượng hệ thống con đã tăng 2,5 cân. Hai vạn năm nghìn tệ đã chuyển vào tài khoản của người giữ hệ thống mẹ, vui lòng kiểm tra.】

Giây tiếp theo, đúng như lời hệ thống, tài khoản ngân hàng của tôi đã có thêm hai vạn năm nghìn tệ.

Tôi không thể tin nổi nhìn vào số tiền khổng lồ vừa được chuyển vào.

Tần Tuyết rất thích ăn những món có hàm lượng calo cao, trước kia khi giúp cô ta giảm cân, tôi không chỉ một lần nhắc rằng:

giảm cân và duy trì cân nặng là một quá trình lâu dài, không phải giảm xong là xong, không kiềm chế thì rất dễ tăng lại.

Lúc đó cô ta cười nhạo tôi: “Chỉ cần tôi gầy rồi thì tự nhiên sẽ ăn ít lại, còn phải kiêng cữ làm gì? Chẳng lẽ cả đời không được ăn cơm à?

Cậu quản gì mà nhiều thế? Tôi thấy cậu chỉ là muốn ngược đãi tôi, không cho tôi ăn!”

8
Đang nghĩ đến đây, thì nhóm lớp bất ngờ nhảy ra tin nhắn mới từ Tần Tuyết.

Cô ta đăng lên mấy tấm hình chụp đồ ăn sang trọng.

【Hôm nay bạn trai dẫn mình đi ăn ở nhà hàng cao cấp, món ăn ngon tuyệt, còn ngon hơn tất cả những nhà hàng Tây mình từng ăn. Mình chỉ ăn hơi nhiều một chút thôi, mất hơn ba nghìn tệ, nhưng anh ấy không hề chê mắc, còn bảo mình cứ ăn thoải mái.】

Ngay lập tức, nhóm lớp ngập tràn lời chúc mừng và ghen tị.

Một người bạn khá thân với Tần Tuyết lên tiếng khuyên nhủ:

【Tiểu Tuyết à, tuy cậu đã giảm cân thành công rồi, nhưng cân nặng vẫn chưa ổn định, vẫn nên kiểm soát ăn uống. Những món nhiều dầu mặn thế này, nên hạn chế thôi.】

Tần Tuyết lập tức khó chịu đáp lại: 【Biết rồi, mình chỉ ăn nhiều hơn một chút thôi mà, có thể béo lên bao nhiêu được? Ngày mai đi vệ sinh là xong ngay ấy mà. Sao cậu nói y như Giang Ninh vậy, lắm lời quá!】

Nói xong, cô ta gửi một tấm ảnh selfie.
【Thế nào, có béo lên không?】

Mọi người liền thi nhau khen ngợi: 【Không hề nha, vẫn xinh như thường!】

Tần Tuyết lập tức rạng rỡ, không thèm để ý đến lời khuyên của người bạn kia nữa.