Nhưng tôi không ngờ, Từ Hiểu Khiết lại đang ngồi trong phòng khách nhà họ Lục, thân thiết chào tôi:

“Đàn chị, chị đến rồi à? Đến tìm Lục học trưởng sao? Để em gọi anh ấy ra nhé.”

Nói xong, cô ta đứng dậy, định chạy về phía phòng Lục Hoài Viễn.

Ngay lúc đó, dòng bình luận tràn ra:

【Ha ha ha, thiên tài nữ chính của chúng ta lại sắp khiến nữ phụ tức điên đây mà!】

Tôi hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh, rồi bước nhanh tới cửa phòng Lục Hoài Viễn.

Gõ nhẹ ba tiếng, tôi trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Bên trong, Lục Hoài Viễn chưa kịp mặc áo, ngỡ ngàng nhìn tôi, ánh mắt hoang mang.

Từ Hiểu Khiết kinh hãi hét lên:

“Đàn chị! Sao chị lại làm vậy! Anh ấy còn chẳng có chút riêng tư nào nữa à!”

Bình luận lại ào tới:

【Đúng là con nữ phụ hèn hạ, chẳng qua muốn tỏ ra mình hiểu nam chính hơn nữ chính thôi!】

Sự thật là, từ nhỏ, vì dì Lục sợ cậu ta phát bệnh bất ngờ nên cửa phòng chưa từng lắp khóa.

Mỗi khi Lục Hoài Viễn chuyên tâm vẽ tranh, tôi vẫn thường vào như thế, để đưa thuốc, hay kiểm tra xem cậu có ăn uống gì không.

Tôi đi thẳng vào vấn đề:

“Lục Hoài Viễn, trước kia chính miệng cậu nói sẽ cùng tôi học ở S Đại, cớ gì giờ lại nói hủy là hủy?”

Cậu cúi đầu, tránh ánh mắt tôi, chậm rãi mặc áo, im lặng không nói.

Từ Hiểu Khiết lại đột ngột lên tiếng, giọng ủy khuất:

“Đàn chị, chị đừng trách học trưởng, là lỗi của em… Nếu không phải hôm đó em bị bọn lưu manh quấy rối, anh ấy cũng không lỡ giờ đăng ký…”

Tôi nhếch môi lạnh nhạt:

“Không nói chuyện với cô, đừng tự đa tình.”

Cô ta tròn mắt, rõ ràng không ngờ tôi lại nói thẳng như vậy.

Lục Hoài Viễn cau mày, giọng đầy bất mãn:

“Phương Lâm, đừng dữ với cô ấy, chuyện này chẳng liên quan gì đến cô ấy.”

Tôi tức đến bật cười, giọng cao hẳn lên:

“Tốt thôi, vậy cậu nói xem, tại sao lại nuốt lời? Vì cô ta gặp rắc rối? Cô ta gặp rắc rối sao không báo cảnh sát mà phải tìm đến cậu?”

Ánh mắt Lục Hoài Viễn dao động, không dám nhìn thẳng, rõ ràng là biết mình có lỗi.

Lúc đó, dì Lục nghe thấy động tĩnh, bước ra hỏi:

“Tiểu Lâm, sao lại nổi nóng thế này?”

Tôi vừa định đáp thì Từ Hiểu Khiết đã nhanh miệng chen vào:

“Đàn chị, học trưởng có kế hoạch của riêng anh ấy, chị không nên dùng suy nghĩ của mình để trói buộc tương lai người khác!”

Dòng bình luận điên cuồng cuộn lên:

【A a a, nữ chính mở chế độ bảo vệ chồng rồi kìa!!!】

Tôi lạnh lùng nhìn Từ Hiểu Khiết, rồi quay sang hỏi thẳng:

“Lục Hoài Viễn, là tôi trói buộc cậu sao? Là tôi ép cậu phải đến S Đại à?”

Cậu im lặng một lúc, sau đó nói nhỏ:

“Tôi muốn ở lại trường này.”

Tôi nghẹn họng, tức đến mức không thốt nổi lời.

Cậu không hề trả lời câu hỏi của tôi, chỉ một lần nữa chọn phản bội.

Từ Hiểu Khiết nhếch môi cười:

“Đàn chị, chị đừng khiến học trưởng phải chiều theo ý chị nữa, như vậy chỉ ảnh hưởng tương lai của anh ấy thôi.”

“Anh ấy là thiên tài, tất nhiên biết đâu mới là con đường đúng.”

Lục Hoài Viễn không nói gì, nhưng sự im lặng ấy chính là đồng ý.

Sắc mặt dì Lục trở nên khó coi:

“Tiểu Lâm, con được nhận vào S Đại, dì mừng cho con. Nhưng nếu A Viễn muốn ở lại, con nên tôn trọng quyết định của nó.”

“Nó cũng lớn rồi, không thể lúc nào cũng phiền con ở bên chăm sóc. Hai đứa nên giữ khoảng cách, tránh điều tiếng không hay.”

Trái tim tôi như bị xối nước lạnh, lạnh buốt đến tê dại.

Từ nhỏ, bố mẹ tôi bận rộn, quanh năm vắng nhà.

Lúc nhỏ, mỗi giờ cơm tối, dì Lục đều gọi tôi sang ăn cùng, cho tôi cảm giác ấm áp đầu tiên về “gia đình”.

Tôi đã đem hết sự biết ơn và tình cảm gửi vào hai mẹ con họ.

Tôi giúp dì Lục đỡ đần, bảo vệ Lục Hoài Viễn khỏi ánh nhìn kỳ thị của người khác, tránh cho cậu bị bắt nạt.

Mười mấy năm như thế, chưa từng thay đổi.

Tất cả kế hoạch tương lai của tôi đều gắn liền với cậu.

Dì Lục biết rất rõ chuyện tôi và Hoài Viễn hẹn nhau cùng học ở S Đại.

Thế mà bây giờ, bà lại nói ra những lời như đang oán trách tôi “phiền phức”.

Dòng bình luận càng thêm hỗn loạn, tràn đầy hả hê:

【Ha ha ha, ngay cả mẹ nam chính cũng về phe nữ chính rồi kìa! Thua sạch luôn!】

【Đúng rồi, bà mẹ cũng nhận ra nữ chính mới là người có thể chữa lành cho con trai mình~】

【Nhìn mặt nữ phụ đen sì mà sướng quá! Cảm giác thật đã!】

Tôi bỗng nhận ra, từ khi Lục Hoài Viễn mở miệng, ánh mắt dì Lục đã dừng lại trên người Từ Hiểu Khiết.

Trong mắt bà là sự vui mừng và xúc động, dường như cũng phát hiện con trai mình đối xử với cô gái này khác hẳn.

Thế là bà không do dự, lập tức đứng về phía hai người họ.

Toàn thân tôi như bị rút sạch sức lực.

Hóa ra, hơn mười năm qua, tôi vẫn chỉ là một người ngoài tạm có ích mà thôi.