Ngày ấy… cuối cùng cũng đến.
Tôi tháo tạp dề, vội vã chạy tới bệnh viện.
Vừa bước vào sảnh, liền thấy một đám người đang tụ tập lại.
Cái thân hình cao gần mét chín của Cố Ninh Phong chẳng thể giấu nổi, khí chất công tử ăn chơi trên mặt hắn, cách tám chín mét cũng ngửi thấy mùi.
Hắn cúi đầu, ánh mắt kiêu ngạo nhìn người đối diện, gương mặt tràn đầy khinh thường:
“Ồ, chẳng phải là đại ca tốt của tôi đây sao? Sao lại mò đến bệnh viện vậy? Chưa từ bỏ cái chân tàn phế kia à?”
“Tsk tsk, nhìn bộ đồ rách nát này xem, chắc là sống khổ lắm rồi nhỉ.”
Bị Cố Hoài Viễn đè đầu suốt hai mươi mấy năm, giờ Cố Ninh Phong bắt được cơ hội là lập tức mỉa mai cho hả giận.
Lúc này, có người xen vào:
“Phong ca à, bộ đồ này xuất thân đâu phải tầm thường đâu nhé.”
“Hôm đó tôi thấy tận mắt ở trung tâm thương mại, con bé thư ký cưng của hắn lựa tới lựa lui, còn mặc cả với quản lý một hồi lâu mới mua được bộ đồ đó.”
Cố Ninh Phong nhướng mày, nụ cười trong mắt càng thêm sâu.
“Thư ký cưng? Đừng nói là con chó nhỏ mà hắn nuôi nhốt suốt ba năm đó chứ?”
“Không ngờ cô ta vẫn còn bám theo anh à? Xem ra ba năm nay anh huấn luyện cũng khá tốt đấy.”
Nhắc đến tôi, sắc mặt Cố Hoài Viễn lập tức thay đổi.
Hắn siết chặt nắm đấm, ánh mắt tối sầm lại.
Cố Ninh Phong thấy vậy thì càng hăng máu, như thể vừa túm được nhược điểm chết người.
“Đại ca à, hay anh cho tôi mượn con chó nhỏ của anh vài hôm đi, xem rốt cuộc là tôi dạy hay anh dạy giỏi hơn?”
“Cố Ninh Phong!”
Ngực Cố Hoài Viễn phập phồng dữ dội, rõ ràng là đang kìm nén cơn tức giận, hắn thậm chí còn muốn bật dậy lên để đấm cho đối phương một cú.
Nhưng thân thể chưa kịp rời khỏi ghế, đã bị trọng lực kéo ngược lại, ngã thẳng xuống xe lăn.
Lập tức, xung quanh vang lên một tràng cười nhạo nhẽo.
Thậm chí, có kẻ còn bước lên, hung hăng đá vào bánh xe.
Cố Hoài Viễn bị hất văng ra xa, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
Hắn nằm sõng soài trên mặt đất như một con chó, để mặc người ta giẫm đạp.
Chân của Cố Ninh Phong giẫm lên thắt lưng hắn, hết xoay trái rồi lại đạp phải, thậm chí còn khinh miệt nhổ một bãi nước bọt.
“Anh tưởng anh vẫn còn là Cố đại thiếu có thể hô mưa gọi gió sao?”
“Đại ca à, bây giờ anh chẳng qua chỉ là một con chó, để mặc tôi đánh mà không dám trả đòn.”
“Có điều hiện tại, anh cũng khá xứng đôi với con chó cái nhỏ nhà anh đấy.”
Vừa nghe đến hai chữ “chó cái nhỏ”, Cố Hoài Viễn lại nổi điên.
“Có gì thì nhằm vào tôi!”
“Tôi không cho phép cậu đụng vào cô ấy!”
Cố Ninh Phong hơi sững người, rồi lập tức bật cười, liên tục lắc đầu.
“Không ngờ anh lại nuôi ra được chút tình cảm thật rồi đấy.”
“Thế này đi, chỉ cần anh sủa ‘gâu gâu’ hai tiếng, tôi sẽ tha cho cô ta.”
“Chuyện đơn giản thôi mà, không cần dùng đến chân.”
【Đám người này giờ đúng là ngạo mạn thật, chờ đến ngày nam chính đứng dậy được, sẽ có lúc chúng nó phải trả giá.】
【Hiểu cái gì mà hiểu, phải sỉ nhục nam chính thì mới kích thích anh ta quay lại đỉnh cao được chứ!】
【Nhưng tôi thấy đau lòng quá… Một thiếu gia từng oai phong lẫm liệt giờ lại thành ra thế này…】
Tôi cũng vậy.
Tim như bị ai bóp nghẹt.
Ngay khoảnh khắc Cố Hoài Viễn chuẩn bị mở miệng, tôi liền nhặt lấy sợi dây dưới đất, lao thẳng lên phía trước.
“Muốn bắt anh ấy sủa? Thế sao không làm mẫu trước một tiếng đi!”
Khuôn mặt Chu Ninh Phong lập tức đỏ bừng, hai tay siết chặt lấy sợi dây đang quấn trên cổ.
“Muốn dắt tôi? Cô xứng chắc?”
“Sủa một tiếng đi, tôi sẽ thả.”
Đám vệ sĩ lao tới định khống chế tôi, nhưng đều khựng lại khi thấy tôi rút từ túi ra một con dao nhỏ, dí thẳng vào cổ hắn.
“Con… đàn bà điên… này…”
Sợi dây trong tay tôi lại siết thêm một vòng.
Cố Ninh Phong trợn mắt, ngã ngửa ra, cả người co giật.
Cuối cùng, từ cổ họng Cố Ninh Phong bật ra một tiếng:
“Gâu.”
Tôi lập tức buông dây, hắn ngã ngửa ra sau một cách thê thảm.
Tôi cẩn thận đỡ Cố Hoài Viễn dậy.
Trên đầu, màn hình ngập tràn những dòng bình luận lơ lửng, gần như che khuất tầm mắt tôi.
【Nữ phụ mạnh thế này á? Xem mà sướng rơn cả người luôn.】
【Khoan đã… lúc trước bị cưỡng ép yêu, cô ta ngoan ngoãn lắm mà, phản kháng mạnh nhất cũng chỉ là leo tường trốn ra ngoài thôi.】
【Tôi có một suy đoán táo bạo: chẳng lẽ nữ phụ từ đầu đến cuối… đều đang diễn?】
Cố Hoài Viễn cũng như những dòng bình luận kia, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Hắn vừa định lên tiếng thì từ xa đã vang lên một tiếng gầm giận dữ:
“Con tiện nhân kia, ông đây sẽ không tha cho mày đâu!”
Phản ứng nhanh như chớp, Cố Hoài Viễn lập tức ôm chặt tôi, đè tôi xuống dưới thân mình.
Choang!
Một chiếc bình hoa vỡ tan trên lưng hắn, máu đỏ lập tức thấm ướt cả chiếc sơ mi trắng.
Tim tôi chợt thắt lại, vội đưa tay bịt lấy vết thương đang không ngừng rỉ máu.
Đám người của Cố Ninh Phong từng bước ép sát về phía chúng tôi.
Từng bước, từng bước một.
Bỗng từ xa vang lên một giọng nữ trong trẻo:
“Cố Ninh Phong, dừng tay lại cho tôi!”
5
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Lạc Vân Vân mặc một chiếc váy trắng, tựa như tiên nữ hạ phàm.
Tôi theo bản năng liếc sang Cố Hoài Viễn, lòng chợt se thắt khi thấy hắn ngẩn người ra.
【A a a a, nữ chính cuối cùng cũng xuất hiện rồi, vẫn xinh đẹp như xưa.
【Còn gì nữa, cô ấy là nữ chính mà, ngay từ lần đầu xuất hiện, hai anh em nhà họ đã cùng lúc phải lòng cô ấy rồi.】