【Xin hỏi đây là tiểu thuyết ngôn tình hay là nhật ký cuộc sống thường nhật vậy?】

【Nhưng không phải cũng rất ngọt sao? Trước là bá đạo cưỡng ép yêu, giờ là nữ vương huấn luyện cún con đấy nhé.】

【Người bên trên bớt mê cặp đôi lệch lạc lại đi, mấy hôm nữa nam chính sẽ tái ngộ nữ chính, nữ phụ sẽ sớm “bay màu” thôi~】

Tay đang thái rau của tôi khựng lại.

Ánh mắt lướt sang Cố Hoài Viễn đang sắp xếp lại ghế sofa.

Trán hắn lấm tấm mồ hôi, chiếc sơ mi trắng ướt nhẹ dán sát vào làn da, lộ ra cơ thể gầy nhưng rắn chắc.

Dù đã là người tàn phế, hắn vẫn rất… gợi cảm.

Tôi đặt dao xuống, bước về phía hắn.

Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, ghé sát tai thì thầm:

“Đừng rời xa em… được không?”

3

Tay Cố Hoài Viễn khựng lại, toàn thân căng cứng.

Ngay sau đó là nhịp thở gấp gáp và nóng rực vang lên.

“Em không phải từng nói ghét anh sao? Đây là cách em tra tấn anh à?”

“Đúng vậy, em chính là muốn tra tấn anh.”

Hắn còn chưa kịp phản ứng, cổ đã truyền đến một cảm giác ẩm ướt.

Tôi cảm nhận rõ ràng thân thể dưới mình run rẩy dữ dội.

Cúi đầu nhìn xuống, khẽ cong môi cười nhẹ.

Hóa ra trước đây tôi chưa từng nhận ra Cố Hoài Viễn lại dễ bị trêu chọc đến vậy.

“Em đang làm gì vậy… buông anh ra… anh không được…”

Chưa để hắn nói hết câu, tôi đã ngồi lên đùi hắn,

Kéo mạnh cổ áo hắn, lôi cả người hắn ôm chặt vào lòng.

“Vậy thì để em làm.”

【Trời ơi, cảnh này là cho tôi xem thật sao? Tôi sai rồi hôm đó trách nhầm cô rồi, cặp này thật quá hợp!】

【A a a a nữ vương đại nhân, kéo tôi đi với!】

【Hình tượng nữ phụ tan tành rồi, chẳng phải trước đây còn bị nam chính mắng là trên giường không khác gì cá chết sao?】

Tôi lờ đi đám bình luận điên cuồng đó, bất ngờ hôn lên đôi môi hắn.

Ban đầu, Cố Hoài Viễn rất chống cự chuyện tôi cứ ép buộc hắn, thậm chí còn trói hắn vào đầu giường.

Thế nhưng sau hai cái tát nảy lửa, hắn liền ngoan ngoãn lại.

Về sau, thậm chí trong mắt hắn còn ánh lên vẻ hưng phấn.

Chủ động đưa dây thừng vào tay tôi, ngoan ngoãn như một con cún nhỏ.

Cứ thế, chúng tôi bắt đầu sống một cuộc đời… chẳng biết xấu hổ là gì.

Nhìn gương mặt ngủ say điển trai của hắn, tôi không nhịn được khẽ vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán hắn.

Khoảnh khắc đó, tôi tự hỏi bản thân ở lại bên hắn chỉ là để sinh tồn thôi sao?

Câu trả lời là: Không.

Ba năm qua, tình cảm tôi dành cho hắn đã trở nên vô cùng phức tạp.

Hắn tuy không cho tôi bước chân ra khỏi cửa, nhưng lại liều mạng đổ tiền vào tôi.

Hắn miệng luôn bảo tôi chỉ là một con chó bị hắn nuôi nhốt, nhưng trong giấc mơ lại cứ thì thầm gọi tôi là vợ.

Chưa kể đến chiếc túi cuối cùng hắn đưa cho tôi.

Bên trong, là toàn bộ số tiền mà hắn đã tích cóp cả đời.

Cố Hoài Viễn không giữ lại cho mình dù chỉ một đồng.

Ở một mức độ nào đó, hắn đã dốc cả mạng sống của mình ra rồi.

Đầu ngón tay tôi khẽ trượt xuống, dừng lại nơi khóe môi hắn.

Sau đó tôi cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi hắn.

“Cố Hoài Viễn, đừng rời xa em.”

Trước mắt tôi hiện lên từng hàng từng hàng bình luận lơ lửng:

【Cứu tôi với, tôi sắp khóc rồi, nữ phụ thật quá si tình…】

【Nam chính tỉnh lại đi! Mau nhìn nữ phụ đi, cô ấy thực sự rất yêu rất yêu anh!】

【Nghĩ đến cảnh sau này nam chính vì nữ chính mà điên cuồng hành hạ nữ phụ là tôi chẳng muốn xem nữa, haiz…】

Tôi phớt lờ tất cả những dòng bình luận đó, từ từ nhắm mắt lại.

Nhưng ngay sau đó, một vòng tay mạnh mẽ kéo tôi ôm chặt vào lòng.

“Anh sẽ không rời xa em.”

Cố Hoài Viễn… vẫn luôn tỉnh.

Rõ ràng là một lời hứa đầy kiên định, vậy mà trong giọng hắn lại mang theo tiếng nghẹn ngào.

【A a a a a, không được rồi, tôi mê cặp này đến phát điên mất!】

【Tác giả ơi có thể viết lại không, tôi muốn xem nữ phụ và nam chính đến với nhau cơ!】

【Các chị em đừng quá nhập tâm, nữ phụ sớm muộn cũng sẽ không thoát khỏi “kịch bản tử vong” đâu, bây giờ ngọt bao nhiêu, sau này đau bấy nhiêu!】

Thấy những dòng bình luận đó, ánh mắt tôi dần tối lại.

Cảm giác mãn nguyện trong lòng cũng dần biến thành nỗi bất an.

Thật ra từ rất lâu rồi, tôi đã nhìn thấy những dòng bình luận ấy.

Tôi biết, những gì họ nói… cuối cùng đều sẽ trở thành sự thật.

Thế giới này là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình ngược tâm.

Mà tôi, lại là nữ phụ độc ác, công cụ thúc đẩy tình tiết.

Ban đầu, tôi là thư ký của Cố Hoài Viễn.

Vì báo cáo không đúng giờ, hắn đã không kịp lên chuyến bay đến với Bạch Nguyệt Quang.

Sau đó, hắn liền sa thải tôi.

Nhưng khi tôi trở thành thư ký cho đối thủ cạnh tranh, hắn lại phát điên.

Hắn đưa tôi về nhà, ép buộc yêu suốt ba năm ròng.

Từ đầu đến cuối, tôi chẳng qua chỉ là công cụ để họ “gương vỡ lại lành”.

Tôi rất muốn thay đổi cái kết ấy, nhưng phần lớn thời gian vẫn bị cốt truyện kéo đi như con rối.

Giống như cái ngày Cố Hoài Viễn đuổi tôi đi, tôi vẫn cúi người nhặt lấy chiếc túi.

May thay, khi đó những dòng “bình luận bay” đã cứu mạng tôi.

Nhưng tôi vẫn muốn sống… lâu hơn nữa.

4

Về sau, Cố Hoài Viễn kiếm được chút tiền nhờ đầu tư chứng khoán.

Hắn đưa phần lớn số tiền ấy cho tôi, phần còn lại thì dùng để đặt lịch kiểm tra sức khỏe.

【Haiz, cuối cùng vẫn đi đến bước này… Nam chính sẽ bị đứa em độc ác nhục mạ thậm tệ trong bệnh viện, thậm chí còn bị đánh đến mức phải vào ICU.】

【Tàn nhẫn thật, nhưng nghĩ đến việc nữ chính sắp xuất hiện thì lại thấy hơi phấn khích đấy!】

【Chỉ có mình tôi không muốn nữ chính xuất hiện sao? Nữ phụ của chúng ta sắp phải chịu khổ rồi đấy.】

【Bạn bên trên cũng đừng buồn quá, biết đâu lúc đó cặp nam nữ chính lại càng đáng yêu hơn thì sao~】