13

“Tình yêu.”

Từ phía sau, anh bất ngờ lên tiếng.

Tôi giật mình quay lại.

Ánh mắt anh nhìn thẳng vào tôi.

“Em khao khát tình yêu sao?”

Theo phản xạ, tôi lắc đầu.

“Không.”

“Em không khao khát? Lâm Tâm, những kẻ dối gạt tôi chưa từng có kết cục tốt.”

Tôi sững người.

Hoàn toàn không hiểu anh đang muốn nói gì.

Tôi chỉ biết thành thật trả lời:

“Tôi… tôi bây giờ chỉ muốn sống, sống cho thật tốt. Những thứ khác, tôi không dám mơ ước.”

Nói xong, tôi siết chặt tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Vẻ mặt anh thoáng biến đổi, nhưng anh không nói gì, chỉ mím môi im lặng.

Tôi lấy hết dũng khí, tiến thêm một bước về phía anh.

“Thẩm tổng, tôi biết mình từng yếu đuối, hèn nhát, và đã làm nhiều chuyện sai lầm. Nhưng xin anh hãy tin tôi, việc gây tổn thương cho Đường tiểu thư không phải là ý định của tôi. Có thể anh không tin, nhưng mỗi lần, tôi đều cố gắng giảm thiểu tổn thương cho cô ấy nhiều nhất có thể.”

“Tôi vốn dĩ không phải người xấu.”

“Nhà họ Hứa luôn là ông chủ lớn của cha tôi. Cha tôi tính khí bạo lực, nếu tôi không làm tay sai cho Hứa Vi, về nhà sẽ bị đánh.”

“Tôi thật sự không còn cách nào khác.”

“Tôi có thể quỳ gối xin lỗi Đường tiểu thư, làm trâu làm ngựa cho cô ấy, nhưng xin anh đừng giết tôi.”

“Tôi chắc chắn sẽ sửa đổi, sống thật tử tế.”

Tôi vừa nói xong, ánh mắt anh càng trở nên lạnh lùng, nhìn tôi chằm chằm.

Tôi run rẩy, cảm giác như xương cốt đều lạnh buốt.

“Nhưng em đã có rất nhiều lựa chọn. Em luôn chọn làm tay sai cho Hứa Vi.”

“Em nghĩ mình xứng đáng được tha thứ sao?”

Tôi cắn chặt răng, toàn thân run lên, nhưng trong lòng vẫn không thể hiểu nổi.

“Lựa chọn? Tôi không biết mình còn lựa chọn nào khác.”

Tôi lắc đầu.

Ánh mắt anh nheo lại, nhìn tôi đầy áp lực.

“Ví dụ, em có thể kết bạn với Đường tiểu thư. Cô ấy chính trực, dũng cảm.”

“Thay vì nịnh bợ Hứa Vi, một kẻ đầy tâm địa rắn rết.”

Tôi nghẹn lời, không biết phải trả lời thế nào.

Tôi rất muốn nói với anh rằng, trên đời này không phải ai cũng là nữ chính mạnh mẽ như Đường tiểu thư.

Có những người bẩm sinh đã nhút nhát, yếu đuối, chỉ muốn co mình trong góc nhỏ, sống yên ổn như một chú chuột cả đời.

“Và nữa, em có thể tìm kiếm một sự bảo vệ lớn hơn.”

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, dường như không muốn bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào từ tôi.

“Ví dụ… em cũng có thể tìm đến tôi.”

“Em nghĩ tôi không thể bảo vệ được em sao?”

Tôi ngỡ ngàng, môi mấp máy nhưng không thốt nên lời, nhìn anh với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Trong lòng tôi như có một cơn sóng lớn dâng trào.

Vậy ra ánh mắt anh dành cho tôi khi còn đi học… thật sự là thích tôi sao?

Lòng bàn tay tôi run rẩy không ngừng.

Nhưng lần này không phải vì sợ hãi, mà vì xúc động.

Hóa ra anh thật sự từng thích tôi, không phải ảo giác hay sự phỏng đoán của tôi.

Nhưng sau khoảnh khắc xúc động ấy, là cảm giác bất lực tràn ngập cơ thể.

Tất cả chỉ là quá khứ.

Tôi hít một hơi thật sâu, đôi mắt ướt nhòe, bàn tay nắm chặt.

Ngước đôi mắt đẫm nước lên, tôi mỉm cười nhìn anh.

“Đáng tiếc, tôi luôn ngốc nghếch, tránh xa mọi con đường đúng đắn để chọn sai đường.”

“Tôi nhút nhát và yếu đuối, còn anh và Hạ Đình thì như những vì sao xa xôi. Tôi chưa bao giờ tin rằng những người như anh lại thích một người chỉ biết cúi đầu như tôi.”

Anh cau mày, ánh mắt càng sâu thẳm.

Không biết từ đâu, tôi bỗng lấy hết can đảm, bước đến gần anh, vòng tay qua vai anh, nhón chân hôn nhẹ lên cằm anh.

Chỉ chạm thoáng qua rồi vội vã lùi lại.

Sau khi hôn, tôi lập tức chạy đi.

Nụ hôn đó không phải để níu kéo, cũng không phải hy vọng anh sẽ yêu tôi.

Chỉ là sự tiếc nuối cho những năm tháng đã qua.

14

Thời tiết đã rất lạnh.

Nhưng tôi dường như chẳng cảm nhận được gì, sau khi tắm xong, tôi ngồi trên lan can ban công, chân đung đưa trong không trung, tay cầm một lon bia, ngước nhìn bầu trời đầy sao.

Cảm giác vừa đau đớn, vừa xót xa.

Ghét bản thân, lại thấy mình đáng thương.

“Rầm” – một tiếng vang lên.

Chiếc lon bia rỗng đột ngột rơi xuống, tôi giật mình, đưa tay chụp lại thì suýt chút nữa cả người cũng rơi theo.

May thay, tiếng gõ cửa khiến tôi bừng tỉnh.

Tôi chớp mắt một cái.

Chẳng lẽ đã đánh thức dì Vương?

“Dì Vương, tôi không sao. Vừa rồi tôi làm rơi đồ.”

Nhưng tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.

Tôi hơi ngẩn người.

“Cửa không khóa, dì Vương, vào đi.”

Đột nhiên, cánh cửa được đẩy ra.

Tôi ngạc nhiên khi thấy người bước vào là Thẩm Dư trong chiếc áo choàng ngủ màu xám, không phải dì Vương.

Tôi dụi mắt, cố làm mình tỉnh táo hơn.

Nhưng người đang đi tới vẫn là anh.

Anh đứng trong phòng, ánh mắt nhìn về phía tôi.

Trên lan can ban công, vẫn còn một lon bia chưa uống hết.

Anh cau mày.

Sau đó, anh bước nhanh đến ban công, cầm lấy lon bia còn lại của tôi.

Tôi chưa uống xong, vội với tay giật lại.

“Đừng lấy, tôi còn muốn uống.”

Lông mày anh càng nhíu chặt, ánh mắt đầy khó chịu, như sắp nổi giận.

Tôi đưa tay giật lại lon bia, bàn tay vô tình nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh. Thậm chí, vì hơi men và mất kiểm soát, tôi đã để lại hai vết xước đỏ rực trên da anh.

“Giữa đêm khuya, em định làm trò gì? Ngồi trên lan can ban công, không sợ ngã xuống tan xương nát thịt sao?”

Giọng anh nghiêm khắc.

Bàn tay đang giơ lên của anh khẽ vung một cái, lon bia trong tay tôi bị anh ném thẳng xuống hồ bơi dưới lầu.

Trong gió đêm, tôi mở to mắt nhìn theo hướng lon bia rơi.

“Thẩm Dư, anh ném bia của tôi, anh quá đáng rồi!”

Tôi say khướt, lớn tiếng trách móc.

Anh khoanh tay nhìn tôi.

“Ừ, tôi ném rồi đấy.”

Biểu cảm của anh như đang nói: “Em làm gì được tôi?”

Tôi thất vọng, buông xuôi.

“Tôi… tôi có thể làm gì anh chứ? Chỉ có thể chịu thôi.”

Anh lập tức bật cười.

Tôi thì say, còn anh thì tỉnh táo một cách đáng sợ.

Ánh mắt chúng tôi giao nhau.

Anh vẫn khoanh tay.

“Lâm Tâm, nói tôi nghe, tại sao nửa đêm lại ra đây uống bia?”

Anh nhìn tôi chăm chú, ánh mắt thẳng thắn đến mức khiến tim tôi co thắt lại.

“Không được uống sao?” Tôi buột miệng nói.

“Đang né tránh câu hỏi của tôi?” Anh nhướn mày.

Tôi cúi đầu, im lặng.

Anh tiếp tục truy vấn, không buông tha.

“Không dám trả lời?”

Tôi ngẩng đầu lên, rồi lại nhanh chóng lảng tránh ánh mắt anh.

“Vì… vì…”

Anh tiến sát lại gần.

“Vì cái gì?”

Tôi lập tức lùi lại, nhìn lên bầu trời đêm.

Bàn tay tôi bất ngờ bị anh nắm lấy.

“Vì bực bội, vì khó chịu…”

Lòng bàn tay anh rất nóng, mang đến cảm giác an toàn, nhưng tôi lại như bị điện giật, bản năng muốn rút tay về.

Nhưng anh giữ chặt, không để tôi thoát.

Tôi kinh ngạc nhìn anh.

Còn anh, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào tôi, như muốn xuyên qua đôi mắt để đọc thấu tâm tư tôi.

“Hay là… vì em thích tôi nên mới cảm thấy khó chịu như vậy?”

BÙM! Đầu tôi như muốn nổ tung.

Cả người nóng bừng lên.