Trình Vi lấy tay che mặt. Vai run run.

Trần Tự nghiêng đầu, mím môi thật chặt. Ánh mắt tối tăm đến đáng sợ.

Đoạn video đó, lan truyền khắp mạng.

Tiêu đề giật gân: “Mặt nạ hào môn vỡ vụn! Bạch nguyệt quang khóc nghẹn giữa vòng vây, tin đồn triệt sản làm bùng nổ sự thật!”

Dư luận dậy sóng.

Hình tượng người đàn ông si tình mà Trần Tự dày công xây dựng, và khí chất tiểu thư cao quý dịu dàng của Trình Vi, vỡ vụn tan tành.

Tôi tắt trang web. Đút cháo táo nghiền cho con gái.

Nhất Ngôn há cái miệng nhỏ xíu.

A… um một miếng.
Con bé ăn ngon lành.

“Ngoan.” Tôi lau khóe miệng cho con.

Điện thoại lại reo. Một số lạ hơn cả lần trước. Tôi nghe máy.

“Tô Vãn! Có phải cô làm không!” Tiếng gào của Trần Tự vang lên như sấm.

“Gì cơ?” Tôi giả ngây.

“Đoạn ghi âm! Cái file ghi âm đó!”

“À.” Giọng tôi bình thản, “Tổng giám đốc Trần đang nói gì thế? Tôi nghe không hiểu.”

“Cô…”

“Trần Tự,” tôi ngắt lời, nhìn vào đôi mắt trong veo của con gái, “lo cho bản thân anh trước đi. Đừng đến làm phiền tôi nữa. Nếu không, lần sau tung ra sẽ không chỉ là một đoạn ghi âm.”

“Cô đang uy hiếp tôi?”

“Là lời khuyên.” Tôi cúp máy. Chặn số.

Thế giới lại trở nên yên tĩnh.

Sóng gió kéo dài mấy tháng. Tập đoàn Trần thị suy yếu nghiêm trọng.

Phòng tranh của Trình Vi đóng cửa sạch sẽ. Cả hai người họ gần như biến mất khỏi tầm mắt công chúng.

Trong những tấm ảnh hiếm hoi bị truyền thông chụp được, Trình Vi tiều tụy không nhận ra. Trần Tự ánh mắt u ám, không còn chút phong độ ngày xưa.

“Thập Quang” tiếp tục phát triển ổn định, trở thành thương hiệu kim hoàn trẻ đầy tiềm năng.

Tôi dẫn dắt cả đội, giành được vài giải thưởng quốc tế lớn. Danh tiếng và lợi nhuận đều gặt hái.

Hôm sinh nhật tròn một tuổi của con gái, tôi tổ chức lễ bốc đồ (chọn nghề) tại sân nhỏ.

Trải thảm đỏ, xếp đầy đủ thứ: sách, bút, bàn tính, búa nhỏ, con dấu, trang sức…

Con bé mặc bộ sườn xám đỏ rực, ngồi chính giữa tấm thảm.

Đôi mắt đen láy tròn xoe. Nhìn cái này. Chạm cái kia.

Cuối cùng, bàn tay nhỏ mũm mĩm, kiên quyết nắm lấy một chiếc… mặt dây chuyền bình an gắn kim cương bằng bạch kim.

Đó là tác phẩm đầu tiên của tôi trong bộ sưu tập “Tái Sinh”.

“Khóa bình an, từng năm đều an lành.”

Tiếng vỗ tay vang lên khắp sân.

“Em gái chọn giỏi quá!” Nhất Nặc reo to.

Tôi mỉm cười, bế con gái lên, hôn hết lần này đến lần khác.

Điện thoại rung. Tiểu Dương đưa cho tôi, ánh mắt có chút kỳ lạ.

“Chị Tô… lễ tân dưới lầu nói có người tìm chị.” “Ai vậy?” “Anh ta… nói họ Trần.”

Nụ cười trên mặt tôi nhạt dần. “Bảo anh ta đi đi.” “Anh ta nói… nếu không gặp được chị, sẽ không rời đi.”

Trước cổng sân nhỏ. Chiếc xe Maybach màu đen của Trần Tự đang đậu. Phủ đầy bụi.

Anh ta dựa vào xe. Người gầy đi rất nhiều. Bộ vest rộng thùng thình. Cằm lún phún râu. Ánh mắt càng thêm u ám, như phủ một lớp tro tàn.

Tôi bế con gái. Đứng sau cánh cổng sân.

“Có chuyện gì?”

Anh ta nhìn đứa bé trong tay tôi. Ánh mắt phức tạp.

“Nhất Ngôn?” “Ừ.” “Rất giống em.” “Cảm ơn.” “Còn Nhất Nặc…” “Ở trong nhà. Không muốn gặp anh.”

Im lặng. Gió thổi qua. Hoa quế đã tàn. Cành cây trơ trụi.

“Tô Vãn,” anh ta lên tiếng, giọng khô khốc, “anh… có lẽ anh đã sai.” “Có lẽ?” Tôi cười nhạt.

“Trình Vi cô ấy…” yết hầu anh ta chuyển động, “cô ấy không có thai. Là giả. Chỉ để… giữ lòng tin của mấy người lớn trong nhà họ Trình.”

“Ừ.”

“Cô ấy hận anh. Anh biết.” Anh ta cố nhếch môi, còn tệ hơn cả khóc, “Năm đó, là anh ép ba cô ấy đến đường cùng. Anh tưởng… làm vậy thì cô ấy sẽ ở lại bên anh.”

“Kết quả là cô ta chạy mất.” “Đúng vậy.” Anh ta nhìn tôi, “Sau đó, anh gặp được em…”

“Đừng.” Tôi ngắt lời. “Đừng lấy tôi ra so với cô ta. Tôi là tôi.”

“Anh biết.” Ánh mắt anh ta tối sầm, “Anh chỉ là… muốn bù đắp. Cho em. Cho Nhất Nặc. Và… cho con bé.”

Ánh mắt anh ta rơi trên gương mặt Nhất Ngôn, lộ ra một tia khao khát.

“Con bé tên là Nhất Ngôn à?” “Ừ.”

“Anh có thể… bế con một chút không?”

“Không.”

Tôi lùi lại một bước, ôm con gái chặt hơn.

Nhất Ngôn quay đầu đi, vùi mặt vào hõm cổ tôi, chỉ để lại cho Trần Tự cái gáy nhỏ xíu của con bé.

Cánh tay đang đưa ra của anh ta khựng lại giữa không trung, rồi chầm chậm buông xuống.

“Tô Vãn, chúng ta… còn có thể không?” “Không.”

Tôi trả lời dứt khoát như dao chém.

“Trần Tự, từ khoảnh khắc anh chọn dùng thủ đoạn để giữ Trình Vi lại, tình cảm của anh đã không còn trong sạch.

Từ lúc anh vì cô ta mà đi triệt sản, xem tôi như cái bóng thay thế, giữa chúng ta đã kết thúc rồi.

Giờ đây, anh chỉ là một kẻ hết đường lui, mới nhớ tới cô vợ cũ từng ‘biết điều’ này sao?”

Sắc mặt anh ta trắng bệch. Môi mấp máy. Không thốt nên lời.

“Về đi.” Giọng tôi bình thản. “Giữ lấy đế chế nhà họ Trần của anh, cố mà vá lại. Đừng đến tìm tôi nữa.”

Tôi xoay người. Bước vào sân.

“Tô Vãn!”

Anh ta gọi tôi từ phía sau, giọng mang theo sự tuyệt vọng như nắm lấy sợi dây cuối cùng.

“Nếu… nếu như lúc đầu người anh gặp là em…”

Tôi không dừng bước.

ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/nu-hoang-kim-hoan/chuong-6