Chương 1

Từ nhỏ tôi đã mồm mép lanh chanh, chuyên thích chọc vào chỗ đau của người khác mà bịa chuyện.

Thím Vương mắng mẹ tôi chỉ biết đẻ ra thứ “báu vật đốt tiền”, tôi lập tức vác loa phóng thanh chạy khắp làng rao:

“Nhà thím Vương Thúy Hoa có hai đứa con trai, một thằng giống y như Trương đồ tể đầu làng, một thằng giống hệt Trần thợ mộc cuối xóm!”

Tối đó, chồng bà ta bắt ngay chuyến tàu đêm về, lôi thẳng bà đi làm đơn ly hôn.

Chú Lý, dựa vào việc mình là bí thư thôn, ngang nhiên chiếm mất nửa nền đất nhà tôi.

Tôi lại loan tin khắp nơi:

“Lý Lão Căn nửa đêm mò đến nhà goá phụ, bị mẹ chồng người ta bắt quả tang trong nhà kho, phải đút năm mươi tệ mới được tha!”

Chưa đầy nửa tháng, ông ta bị cách chức, gặp tôi còn phải né đường khác mà đi.

Cũng vì cái miệng độc địa này mà cả làng ai cũng oán tôi.

Thỉnh thoảng họ lại đổ thuốc trừ sâu xuống giếng nhà tôi, ruộng lúa vừa trổ bông đã bị đốt sạch.

Ba mẹ sợ tôi gây thêm chuyện rồi bị trả thù, cắn răng vay mười vạn, quyết định gửi tôi ra nước ngoài.

Một đi là mười năm.

Cho đến ngày hôm đó, mẹ tôi vừa khóc vừa gọi điện:

“Em con đỗ vào Đại học A rồi, nhưng bọn sinh viên trong trường bịa chuyện đồi bại về nó, còn chụp ảnh khoả thân rồi đẩy nó xuống lầu, giờ vẫn chưa tỉnh lại.”

Tôi lập tức mua vé máy bay về nước, cầm theo thẻ sinh viên song sinh của em gái, bước vào cổng Đại học A.

Bắt nạt học sinh nghèo tỉnh lẻ thì được, chứ bắt nạt tôi — “nữ hoàng bịa chuyện” chính hiệu của thị trấn — thì không dễ đâu.

1

Vừa mới bước chân vào lớp, một thùng sơn đỏ từ trên đầu đổ ập xuống khiến tôi ướt như chuột lột.

“Ơ kìa, hotgirl nhảy lầu của chúng ta còn dám quay lại đi học à? Tôi còn tưởng cô chết rồi cơ đấy.”

Trần Hi Nguyệt được cả nhóm bạn vây quanh, vừa đi tới vừa đưa tay chấm một chút sơn trên áo tôi, cười khẩy:

“Các cậu nói xem, màu đỏ này chói hơn sơn, hay là cái máu chảy ra đêm đó khi cô ta bị mấy gã đàn ông ‘khai bao’ thì đỏ hơn nhỉ?”

Câu nói bẩn thỉu khiến đám con trai cười hô hố.

Một thằng trong đó rụt cổ lại, cười khả ố:

“Lâm Vân Thư, video của cô quay cũng được phết đấy. Có hứng trao đổi thêm không?”

“Ghê quá, A Lôi, mày cái gì cũng ăn được à?”

Cô gái bên cạnh đá cậu ta một phát, nhưng hắn chỉ cười nhăn nhở:

“Đùa tí thôi, loại bị người ta chơi nát như nó, ông đây thèm vào. Ông chỉ thích người như Hi Nguyệt thôi.”

Ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt Trần Hi Nguyệt, đầy lộ liễu si mê.

Cô ta giả vờ liếc hắn một cái, giọng ngọt như mật:

“Đừng nói bậy, Vân Thư là hoa khôi trường chúng ta đó.”

Rồi cô cố tình kéo dài giọng, đổi tông mỉa mai:

“Chỉ tiếc là, giờ thì thành trò cười rồi.”

Trần Hi Nguyệt nhìn chằm chằm vào mặt tôi, rõ ràng muốn thấy tôi sợ hãi hay hoảng loạn.

Nhưng tôi chỉ bình thản, thậm chí còn hơi ngạc nhiên nói:

“Ơ, Trần Hi Nguyệt, cậu xuất viện rồi à? Phá thai xong hồi phục nhanh thế cơ à?”

Câu nói vừa dứt, cả lớp lập tức chết lặng.

Cô ta đứng sững, giọng bỗng cao vút lên:

“Cô nói bậy cái gì đấy! Tôi, tôi còn chưa có bạn trai, làm sao mà có thai được!”

Tôi khẽ cười lạnh. Không có bạn trai, nên mới nhắm vào bạn trai của em gái tôi à.

Nếu là Vân Thư thật, chắc em ấy sẽ mềm lòng bỏ qua. Nhưng đáng tiếc, tôi không phải em ấy.

“Tôi ở ngay phòng bệnh bên cạnh mà, tận mắt thấy cậu vào khoa sản. Còn quyển sổ và cây bút trong tay cậu, chẳng phải là đồ phát của Bệnh viện Thuần An sao? Tôi cũng có này.”

Nói xong, tôi rút từ ba lô ra quyển sổ y hệt của cô ta.

Mấy người xung quanh liếc nhau, bắt đầu xì xào:

“Thật à? Hồi trước cô ta xin nghỉ nửa tháng, hoá ra đi nạo thai à?”

“Không ngờ đấy, nhìn bề ngoài ngoan hiền mà chơi bời thế cơ.”

Trần Hi Nguyệt giận đến run người, hét ầm lên:

“Tôi đi Maldives du lịch, các người bị ngu à! Bị cô ta xỏ vài câu là tin hả? Cẩn thận tôi cho người dạy các người một bài học!”

Cô ta điên cuồng cầm hộp bút trên bàn ném thẳng vào đầu người đang bàn tán.

Vì nhà có tiền, cô ta luôn quen kiểu hống hách trong trường, nên chẳng ai dám phản ứng, chỉ biết cúi đầu im lặng.