Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi nhanh chóng cầm lấy chìa khóa.
Tôi trịnh trọng tuyên bố: “Nếu chú đã thoái vị, vậy tôi nguyện ý đảm đương trách nhiệm quản lý gia đình.”
Ba mẹ tôi lập tức tái mặt, giọng run run: “Ánh Hà, mau trả chìa khóa lại cho chú con, xin lỗi ngay đi!”
Tôi không hiểu tại sao lại phải làm vậy.
“Con nhóc tốt nghiệp cấp ba như mày mà cũng mơ tưởng quản lý tài sản? Ai cho mày cái tự tin đó?”
Tống Hải đưa tay định giật lấy chìa khóa, tôi linh hoạt né được, tiện tay đặt giấy báo trúng tuyển của Đại học Thanh Hoa lên bàn.
“Nhìn cho rõ, tôi đã đỗ Thanh Hoa rồi đấy!”
“Chú muốn lui, vậy tôi – người có trình độ cao nhất nhà này – lên thay có gì sai?”
Tống Hải nghiến răng, chỉ tay vào ba mẹ tôi mắng như tát nước: “Đây là đứa con gái giỏi giang mà các người sinh ra đấy à? Vừa về đã muốn giành quyền!”
“Nó chỉ là con gái, đến tiền còn chưa từng kiếm được! Giỏi gì mà đòi quản tiền?”
Tôi bật cười: “Chú cũng sống nhờ ba mẹ tôi nuôi đấy thôi, cũng có kiếm được đồng nào đâu?”
“Chú làm được quản gia, tại sao tôi lại không thể?”
Tống Hải như con sư tử bị chọc giận, vớ lấy lọ chai bên cạnh, ném hết xuống sàn.
“Tống Hà, đây là đứa con gái giỏi giang mà anh sinh ra đấy à!”
2
Ba mẹ tôi cúi đầu không dám nói gì, Tống Đình lại bất ngờ ngẩng đầu lên, giọng run run: “Nhưng chị nói không sai mà!”
“Chị là người có học vấn cao nhất nhà mình, chị quản gia thì có gì không đúng?”
Tống Hải tức đến phát điên, cầm chai ném mạnh xuống chân cô ấy.
“Mày là đứa con hoang mà cũng dám cãi lại tao à? Cẩn thận tao đuổi mày ra khỏi nhà!”
Hốc mắt Tống Đình lập tức đỏ hoe, cúi đầu không dám nói gì.
Cha mẹ ruột của cô ấy đã mất từ lâu, nếu bị đuổi khỏi nhà họ Tống thì cô ấy chẳng còn nơi nào để đi.
Thấy cô ấy cúi đầu, Tống Hải cười lạnh: “Quỳ xuống mà lau sạch phòng khách cho tao!”
“Từ hôm nay, mày chỉ là người hầu của nhà họ Tống!”
Nước mắt Tống Đình lưng tròng, vô thức nhìn sang ba mẹ tôi cầu cứu, nhưng hai người lại chẳng dám nói lời nào.
Tống Đình đành chấp nhận số phận.
Cô ấy vừa định quỳ xuống, tôi đã đưa tay chặn lại.
Tôi nhìn thẳng vào Tống Hải.
“Trong một trăm điều gia quy chú đặt ra có viết, làm hỏng đồ phải đền tiền!”
Tôi mỉm cười nhìn chú: “Quy định này hay đấy, giờ tôi tiếp quản nhà họ Tống, cũng sẽ nghiêm túc thực hiện quy tắc mà chú đặt ra. Những đồ chú làm hỏng, tôi sẽ trừ vào tiền sinh hoạt của chú.”
Tôi lấy máy tính ra bấm, cuối cùng thở dài: “Chú à, chú cố sống đến bảy mươi tuổi nhé, không thì không đủ tiền đền đâu.”
“Không thì… chú ra ngoài kiếm việc làm thêm nhé?”
Mặt Tống Hải đỏ bừng, quay sang gào thét với ba mẹ tôi: “Quản cho tử tế đứa con gái quý hóa của các người đi!”
Ba mẹ tôi – vốn luôn nhút nhát – nhìn Tống Đình đang khóc tức tưởi, lại nhìn tôi đầy mạnh mẽ.
Lần đầu tiên dám phản kháng chú.
“Ánh Hà từ Tứ Tỉnh Sơn Hà thi đỗ vào Đại học Thanh Hoa, giao nhà cho con bé, vợ chồng tôi yên tâm!”
Tống Hải sững người, mãi mới phản ứng lại được!
“ Tôi không đồng ý! Tài sản trong nhà đều là của con trai tôi!
Nó đang học đại học ở nước ngoài, nó mới là người có học vấn cao nhất nhà này!”
Tôi bật cười: “Trường đại học ở nước ngoài cũng có trường tốt trường dở.
Anh họ đang học trường nào thế? Nói thử nghe xem, để tôi kiểm tra có phải là trường ‘trời ơi đất hỡi’ không.”
Gương mặt Tống Hải biến đổi liên tục, ấp a ấp úng không nói nên lời, cuối cùng chật vật bỏ chạy.
Trận chiến đầu tiên — thắng lợi!
Sau bữa tối, tôi trở về căn phòng mẹ đã chuẩn bị sẵn cho mình và đánh dấu một tick lên bảng kế hoạch.
Bước một: Thu hồi quyền quản gia – Đã hoàn thành.
Tiếp đó, tôi cầm lấy sổ sách kế toán của nhà họ Tống, bắt đầu xem xét cẩn thận.
Đã quyết định tiếp quản nhà họ Tống, tôi nhất định phải làm tốt hơn Tống Hải.
Mới lật được vài trang, tôi đã phát hiện vấn đề.
Chi phí ăn uống của nhà họ Tống cao đến mức không tưởng!
Chỉ có bốn người mà một ngày ăn hết mười con cua hoàng đế?
Ban đầu tôi tưởng Tống Hải làm giả sổ sách.
Cho đến khi tôi mở camera bếp, phát hiện người giúp việc mập nhất đang vác bao tải ăn cắp nguyên liệu.