Khi phu quân ta – Tạ Trường An – dẫn theo người tẩu tử góa bụa và cặp long phụng song sinh thơ dại trở về cầu xin thánh chỉ ban hôn, ta cùng đứa con gái nhỏ còn đang bày những trái cây mà chàng thích nhất trước phần mộ của chàng.

Nghe tin ấy, ta quỳ đến trán bật máu, khóc đến ngất lịm trước cửa hoàng cung không biết bao nhiêu lần.

Cuối cùng chỉ nhận được một câu lạnh lùng từ Tạ Trường An:

“Không biết điều.”

Ta chạy vạy khắp nơi tìm người giúp đỡ, vất vả lắm mới vào được hoàng cung.

Vậy mà bệ hạ lại thiên vị nói:

“Trường An chinh chiến nhiều năm, là trọng thần của triều đình. Còn ngươi – một kẻ chuyên dẫn xác chết – thực không xứng làm chính thê. Đừng cố chấp những thứ vốn không thuộc về mình.”

Bà mẹ chồng mà ta vẫn hầu hạ như thân mẫu cũng khuyên ta:

“Trường An có thể sống sót trở về đã là chuyện tốt, nó muốn làm gì thì cứ để nó làm, con đừng chọc giận nó.”

Những trọng thần từng chịu ơn ta, người thì quay lưng, kẻ thì lạnh nhạt, không ai ngoại lệ, tất thảy đều nói:

“Ngươi – một kẻ hạ đẳng làm nghề dẫn xác – có thể ở lại phủ đại tướng quân đã là may mắn lắm rồi, nên biết đủ đi.”

Dân cả thành đều cười nhạo ta – một con gà hoang lại vọng tưởng bay lên làm phượng hoàng.

Chỉ sau một đêm, ta trở thành trò cười lớn nhất kinh thành.

Về sau, Tạ Trường An cuối cùng cũng tuyên bố giáng ta từ vợ cả xuống làm thiếp, đón tẩu tử góa bụa vào phủ với mười dặm hồng trang.

Ta lau nước mắt, lặng lẽ vuốt lại từng sợi dây dẫn xác dài ngắn không đều.

Thiên hạ đã phụ ta, vậy thì… ta loạn thiên hạ.

Dù sao thì, dây dẫn xác một mình ta cũng buộc được, mà một đám người ta cũng buộc được thôi…

1.

Thánh chỉ vừa đến phủ tướng quân, khắp phủ đã đèn hoa kết rực, hỷ khí tràn ngập.

Chỉ có ta và con gái là không cười nổi.

Tạ Trường An cùng họ Lưu nhận chỉ xong, còn không quên cúi người hôn lên trán cặp long phụng song sinh kia.

Mà ta, chỉ có thể lặng lẽ nép mình sau cùng đám đông, cay đắng nhìn cảnh ấy.

Con gái nước mắt rưng rưng hỏi ta:

“Mẫu thân, phụ thân không cần con nữa sao?”

Ta không biết nên trả lời thế nào.

Mãi đến khi niềm vui lắng xuống, Tạ Trường An mới sực nhớ đến phần thánh chỉ dành cho ta.

Hắn quay đầu, cau mày gọi ta:

“Nguyệt Nguyệt, hoàng thượng thân phong ngươi làm quý thiếp, còn không mau tạ ơn, ngây người ra đó làm gì?!”

Mắt ta lập tức đỏ hoe, nhưng vẫn cố chấp cắn môi nói:

“Tạ ơn?”

“Là tạ ngươi giả chết, để ta thủ ba năm phòng không lạnh lẽo?”

“Hay là tạ ngươi cùng tẩu tử sinh con đẻ cái, giúp ta bớt gánh nặng?”

Xung quanh bỗng yên lặng như tờ, ánh mắt nghi ngờ đồng loạt đổ dồn về phía Tạ Trường An.

Bởi vì trước đó, hắn luôn miệng nói cặp long phụng song sinh kia là con muộn của huynh trưởng hắn để lại.

Tạ Trường An sững người trong chớp mắt, sau đó sắc mặt liền u ám cực độ.

“Vô lễ!”

“Ngươi ăn nói hồ đồ cái gì?!”

“Hai đứa nhỏ đó là của huynh…”

Chưa dứt lời, tẩu tử goá bụa – Tần Khả Vân – như muốn thể hiện chủ quyền, liền mở miệng cắt ngang:

“Muội muội, muôn vàn lỗi đều là tỷ sai.”

“Đứa nhỏ đích thực là của Trường An, nhưng trong đó có nguyên nhân bất đắc dĩ.”

“Năm đó Trường An trúng xuân dược kẻ địch hạ, không giải được thì mất mạng.”

“Ta chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn hắn bị ép cùng gian tế chung chăn sao…”

Xung quanh lập tức xôn xao, người người không những không mắng nàng, ngược lại còn khen nàng biết đại nghĩa.

Còn ta thì bị vẽ thành kẻ bụng dạ hẹp hòi, ghen tuông mù quáng, ác phụ gây sự.

“Thì ra là Tần phu nhân vì cứu Tướng quân mới hy sinh thân mình!”

“Đúng là một nữ trung hào kiệt, biết nhìn đại cục!”

“Tần Phu nhân dâng cả thanh danh, vậy mà còn bị Trình thị ganh ghét, đúng là nhỏ mọn, bị giáng làm thiếp cũng đáng!”

Ban đầu Tạ Trường An còn hơi không vui vì Tần Khả Vân tự tiện nói ra,

Nhưng giờ thấy dư luận nghiêng hẳn một phía, hắn lập tức thuận nước đẩy thuyền, nói mình cũng bất đắc dĩ.

Ta nhìn bộ dạng giả dối của hắn, thất vọng đến cùng cực.

Dứt khoát nói thẳng:

“Sao tỷ nói hay vậy?”

“Chỉ là ta không biết, một người góa bụa nên ở trong nhà, sao lại ‘tình cờ’ xuất hiện ở biên ải, lại đúng lúc cứu được phu quân ta?”

“Đừng nói với ta là đi thăm thân.”

“Nói đến thăm thân, cũng nên là chính thê như ta đi mới phải chứ?”

Lời ta vừa dứt, sắc mặt Tạ Trường An và Tần Khả Vân đồng loạt trắng bệch.

Có lẽ là do trước kia ta quá hiền lành, bọn họ chưa từng nghĩ ta sẽ có ngày sắc sảo cay nghiệt đến thế.

Nên không kịp chuẩn bị đối sách.

Giữa đám người đã có kẻ lanh mắt nhận ra sự chột dạ và hoảng loạn của hai kẻ kia.

Từng nhóm bắt đầu rì rầm thì thầm, dư luận dần dần nghiêng về phía ta.