Tôi đã yêu vị Phật tử lãnh đạm trong giới Kinh thành suốt ba năm.
Một tuần trước hôn lễ, tôi mới phát hiện hắn có một bạch nguyệt quang đã yêu sâu đậm nhiều năm.
Được thôi, chị đây cũng chẳng cần giả vờ nữa.
Lãnh đạm thanh tâm phải không? Vậy chị sẽ khiến anh nhập tâm, nhập thân, nhập cả trần tục.
Sau đêm đó, hôn lễ cũng bị huỷ, chị đây cũng đến lúc đổi khẩu vị rồi.
Thế nhưng, khi tôi tận mắt nhìn thấy bạch nguyệt quang của hắn, tôi thật sự sụp đổ.
Vậy mà hắn lại dùng chuỗi Phật chậm rãi quấn quanh cổ tay tôi, miệng cười khẽ:
“Nghe nói em muốn đổi khẩu vị? Sao thế? Là do anh chưa cho em no đủ à?”
1
“Quyền khuynh Kinh thành – Ôn Yến Lễ,
Phú quý Thượng Hải – Vu Nam Yên.”
Đây là câu nói truyền miệng trong giới chúng tôi.
Mà tôi chính là Vu Nam Yên, Thượng Hải – tôi nói là được.
Nhà họ Vu chúng tôi và nhà họ Ôn vốn là chỗ giao hảo từ nhiều đời, nghe nói tổ tiên hai nhà từng kết bái huynh đệ, một người theo đường thương, một người vào chốn quan trường.
Thế nhưng đến đời tôi, mối giao tình này e là sắp đoạn tuyệt rồi.
Bởi lẽ tôi chưa từng gặp Ôn Yến Lễ. Nghe nói từ nhỏ anh ta đã theo trưởng bối vào chùa dâng hương lễ Phật, trong giới Kinh thành có biệt danh “Phật tử lạnh lùng”.
Anh ta rất thần bí. Trước khi tiếp quản tập đoàn Ôn thị, chưa từng xuất hiện trước công chúng.
Một phương nuôi một kiểu người, hào môn giới chúng tôi cũng vậy.
Chúng tôi cho rằng đám con cháu thế gia Kinh thành đạo mạo giả dối, nói chuyện cứ như ngâm thơ; bọn họ thì chê người Thượng Hải tiêu tiền như nước, chẳng khác gì đám công tử bột chưa trưởng thành.
Họ thích uống trà ngắm hoa, đánh golf mấy vạn một gậy; chúng tôi thì uống rượu vang bạc triệu, đua xe mấy vòng vài chục nghìn.
Họ tự xưng là danh môn trăm năm cao khiết phong nhã; chúng tôi thì nhận mình là tự do phóng khoáng, hào môn đỉnh cấp.
Cha tôi trước kia cứ bắt tôi thường xuyên sang Kinh thành giao du, tôi từ chối không biết bao lần, chẳng hiểu nổi cách nghĩ của dân Kinh thành.
Một công tử con nhà quyền quý suốt ngày vào chùa, tôi thật sự thấy Ôn Yến Lễ có chút không bình thường.
Lần đầu tôi gặp Ôn Yến Lễ là ở một buổi tiệc do nhà họ Ôn tổ chức, sự kiện ấy phải nói là trăm năm khó gặp, quy tụ hết các thế gia Kinh thành và Thượng Hải.
Tại bữa tiệc, cha Ôn chính thức tuyên bố: Ôn Yến Lễ trở thành người kế thừa quyền lực của Ôn gia.
Đó là lần đầu tiên anh xuất hiện trước công chúng. Anh mặc một chiếc sơ mi trắng phẳng phiu, trên vải còn thêu mờ mờ những dòng kinh văn ánh vàng, nét chỉ mềm mại tự nhiên. Dưới ánh đèn, cả người anh toát lên vẻ thanh lạnh.
So với những người khác mặc lễ phục hay vest đen, anh đặc biệt nổi bật.
Anh lặng lẽ đứng trên bục, không biểu cảm gì, ánh mắt lại lạnh nhạt xa cách như ngọn núi băng cao vời vợi.
Người này… lạnh lùng quá, quý khí quá.
Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về anh.
Với tôi – người đã nhìn đủ loại thiếu gia nhà giàu – thì kiểu người như Ôn Yến Lễ đúng là lần đầu gặp.
Hôm đó, anh đánh thức cảm xúc đã ngủ quên từ lâu trong tôi.
2
Tôi không kìm được mà muốn tìm hiểu anh.
Sau buổi tiệc ấy, tôi cố ý tạo cơ hội để bản thân có lý do thường xuyên xuất hiện ở nhà họ Ôn.
Phu nhân nhà họ Ôn nổi tiếng là kén chọn, rất mạnh mẽ, không dễ gần, nhưng lại đặc biệt quý tôi.
Mỗi lần tôi đến, bà đều vui vẻ nắm tay tôi:
“Yên Yên à, ở lại thêm vài hôm, ở bên dì nhiều một chút.”
Ôn tiên sinh thì xem tôi như con gái ruột:
“Yên Yên, muốn gì thì bảo A Lễ mua cho, có chuyện gì ở Kinh thành thì cứ đến tìm chú.”
Cha mẹ Ôn gia vốn đã có ý định thông gia với nhà họ Vu, sau khi nhìn thấu tâm tư của tôi thì càng thêm tác hợp.
Tôi phát hiện cuộc sống của Ôn Yến Lễ rất quy củ, ngoài công ty thì chỉ quanh quẩn ở thiền đường và nhà riêng.
Thế thì quá tốt rồi, theo đuổi cũng bớt việc.
Vậy là mỗi ngày tôi đều theo sát anh như cái đuôi nhỏ.
Anh đến công ty, tôi lấy lý do làm ăn để tạo cơ hội tiếp xúc riêng; anh đến chùa lễ Phật, tôi cũng theo anh tụng kinh nghe pháp.
Thế nhưng mỗi ngày anh đều giữ khoảng cách nhất định với tôi, luôn lạnh nhạt nói:
“Cô không có chuyện của riêng mình sao?”
Chuyện của riêng tôi à?
Tôi nhớ lại trước khi đến Kinh thành, mỗi ngày đều cùng bạn bè đua xe, trượt tuyết, lướt sóng, quẩy bar… cuộc sống đó mới gọi là tự do.
Người Kinh thành đúng là nhàm chán thật, rõ ràng toàn là hào môn đỉnh cấp, mà mỗi ngày sống cứ như học sinh tiểu học, đúng ba điểm – một tuyến.
Tôi muốn dẫn anh ấy trải nghiệm cuộc sống của mình.
Vì thế tôi cười tít mắt nhìn anh nói:
“A Lễ, chúng ta đi đua xe đi? Em lái xe giỏi lắm đó!”
Anh nhíu mày, thần sắc vẫn lạnh nhạt:
“Tôi không thích những trò mạo hiểm như thế.”
“Vậy mình đi quẩy bar nhé?”
Anh cắm nén hương vào lư hương, xoay người nhìn tôi:
“Tôi ưa yên tĩnh, những nơi ồn ào đó không hợp với tôi.”
Đúng là thanh tâm quả dục, lần đầu tiên tôi thấy theo đuổi một người lại khó đến vậy.
Tôi gọi cho cô bạn thân, cô ấy bảo:
“Loại ‘cao lăng chi hoa’ này phần lớn ngoài lạnh trong nóng, cậu phải táo bạo lên.”
Hiểu rồi.
Thế là tôi vận dụng hết mười tám chiêu thức để quyến rũ Ôn Yến Lễ, nhưng anh vẫn luôn lạnh lùng, xa cách.
Cho đến một ngày, tôi mặc váy ngắn màu đen, tóc uốn xoăn quyến rũ, xuất hiện yêu kiều trong thiền đường.
Anh mặc một bộ đồ vải thô màu nhạt, đang quỳ trước bàn thờ Phật, hai tay vững vàng nâng ba nén hương.
Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, phủ lên người anh một vầng sáng vàng óng, cả gian thiền đường chỉ còn nghe tiếng hương cháy và nhịp thở nhẹ nhàng của anh.
Tôi không dám quấy rầy, chỉ quỳ xuống bên cạnh anh, chờ anh lễ Phật xong.
Ngẩng đầu, tôi nhìn tượng Phật đang chìm trong ánh hào quang.
Phật từng nói, nhất kiến chung tình là linh hồn nhận ra nhau.
Thế là tôi cũng chắp tay, thành tâm khấn nguyện:
“Con muốn được ở bên Ôn Yến Lễ mãi mãi, mãi mãi.”
Một lúc lâu sau, đầu gối tôi đã tê mỏi, ba nén hương trên tay anh mới từ từ tàn lụi.
Khi anh đứng dậy, cuối cùng cũng liếc nhìn tôi một cái, giọng nói nhàn nhạt, chẳng nghe ra chút cảm xúc nào:
“Thiền đường là chốn thanh tịnh, cô ăn mặc thế này, thật là bất kính.”
Anh đi đến giá gỗ bên cạnh, lấy áo khoác nhẹ nhàng khoác lên vai tôi.
Sau đó đỡ tôi dậy, đặt tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Phong cách này không hợp với cô.”