Nỗi Nhục Của Thánh Thủ

Nỗi Nhục Của Thánh Thủ

Trong giới thẩm mỹ, ai cũng gọi chồng tôi là “thánh thủ trong giới phẫu thuật” — vì anh ta chưa từng thất bại, mỗi ca mổ đều hoàn mỹ đến mức không thể chê vào đâu được.

Chỉ có tôi biết, tôi là sản phẩm lỗi duy nhất dưới tay anh ta.

Năm đó, chính tay anh ta cấy ghép cho tôi một bộ phận giả, nhưng nó bị nhiễm trùng nghiêm trọng, suýt chút nữa tôi mất mạng.

Cuối cùng, cũng chính tay anh ta cắt bỏ hai bên ngực của tôi.

Ba tháng sau ca mổ, tôi rơi vào trầm cảm và rối loạn cảm xúc, có thể bất ngờ đập vỡ hết tất cả gương trong nhà, gào thét, dùng những lời độc địa nhất để mắng chửi anh ta.

Còn anh ta thì luôn im lặng bước tới, ôm chặt tôi vào lòng, mặc cho tôi đấm đá, chỉ không ngừng lặp lại ba chữ: “Anh xin lỗi.”

Ngày qua ngày, giống như anh ta thật sự đã kéo tôi từ mép vực thẳm trở về.

Một đêm nọ, khi hơi thở nóng rực của anh ta phả lên lưng tôi, tôi run rẩy khẽ nói: “Hay là… em đi làm tái tạo lại nhé?”

Anh ta ôm chặt tôi từ phía sau: “Đừng dày vò bản thân nữa, bảo bối, anh không để tâm.”

Những năm sau đó, cuộc sống của chúng tôi hạnh phúc đến mức không có gì để chê trách.

Cho đến hôm nay, tôi nổi hứng muốn tạo bất ngờ cho anh ta, mang theo hộp cơm trưa tự tay làm đến công ty.

Cánh cửa văn phòng khép hờ, tôi nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên đùi anh ta.

Là bạn thân của tôi, một hotgirl mạng nhỏ nhỏ.

Bàn tay anh ta phủ lên khuôn ngực đầy đặn của cô ta, thân mật đến mức như hòa làm một.

“Cảnh Xuyên, em có thể mang đến cho anh khoái cảm, còn cô ta thì sao? Một kẻ tàn phế không có ngực, cô ta có thể cho anh được gì?”

Triệu Cảnh Xuyên bật cười khẽ, khẽ cắn tai cô ta, phun ra hai chữ: “Nỗi nhục.”

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]