Khi tôi phải đến cầu xin kẻ phản diện để cứu bạn trai sắp phá sản, trước mắt tôi bỗng hiện lên một dòng bình luận nổi bật:
【Tới rồi tới rồi, chỉ cần hôm nay nữ chính quỳ xuống cầu xin vì nam chính, thì anh ta sẽ lập tức tiết lộ thân phận Thái tử gia trong giới quyền quý ở Bắc Kinh, còn cho cô ấy một đám cưới thế kỷ nữa đó!】
【Aizz, nữ chính của chúng ta cuối cùng cũng vượt qua khổ nạn, sắp được sống hạnh phúc bên nam chính rồi.】
Tôi cúi đầu nhìn tin nhắn vừa được gửi tới từ kẻ phản diện:
“Cô mà dám cầu xin tôi vì hắn, tôi sẽ chặt hắn ra từng mảnh cho chó ăn.”
1
Năm thứ ba yêu Phó Trác, anh ta khởi nghiệp thất bại, bên bờ vực phá sản.
Để giữ lại tâm huyết của anh ta, tôi buộc phải đến cầu xin Thẩm Phùng Chu — đại ca giới Bắc Kinh, người từng bị tôi vứt bỏ không thương tiếc.
Nhưng ngay trên đường đạp xe thuê đến tìm anh ta, tôi ngã một cú đau điếng.
Vừa lồm cồm bò dậy, trước mắt lại hiện lên một dòng bình luận:
Tôi và Phó Trác là nam nữ chính của một truyện ngôn tình ngọt ngào.
Thân phận của anh ta là giả, khởi nghiệp cũng là giả.
Thậm chí phá sản cũng chỉ là kịch bản để thử lòng tôi.
Chỉ cần tôi đồng ý “đồng cam cộng khổ” cùng anh ta, anh ta sẽ tiết lộ thân phận Thái tử gia thật sự, rồi tặng tôi một lễ cưới thế kỷ.
Tuy rằng tôi sẽ giận dỗi một thời gian vì anh ta che giấu, nhưng sau cùng vẫn sẽ bị tình cảm sâu đậm của anh ta làm cảm động mà quay về bên nhau.
Từ đó sống một đời ngọt ngào hạnh phúc.
Tôi bị mấy dòng bình luận đó chọc tức đến nghiến răng.
Vừa định quay xe lại tìm Phó Trác tát cho một cái, thì điện thoại nhận được tin nhắn từ Thẩm Phùng Chu.
Anh ta nói: 【Cô mà dám đến cầu xin tôi vì hắn, tôi lập tức giết hắn cho chó ăn.】
Cho chó ăn á?
Tôi bình tĩnh lại, nhắn lại: 【Xác định là làm được không?】
【Có thể làm nhanh chút không?】
Dòng bình luận đang chửi Thẩm Phùng Chu tới tấp bỗng khựng lại một giây, rồi lập tức nhảy loạn lên:
【Gì vậy trời? Nữ chính điên rồi à?】
【Giờ này không phải nên nhẫn nhịn chịu nhục vì tình yêu sao? Rồi nam chính thấy cảm động mà thú nhận thân phận thật chứ?】
【Bình tĩnh đi, nữ chính vì nam chính chuyện gì cũng dám làm, chắc đang đấu khẩu với phản diện thôi!】
Tôi khẽ cười lạnh, tiếp tục gõ tin nhắn, muốn hỏi Thẩm Phùng Chu rốt cuộc khi nào làm được.
Anh ta gọi thẳng đến, giọng tức giận:
“Giang Khinh Vãn, cô thực sự nghĩ tôi sẽ tha cho hắn vì cô hả?”
“Cô nằm mơ đi! Cô mà dám mở miệng cầu xin tôi một tiếng, tôi cho người xử hắn ngay lập tức!”
Tôi do dự: “Thật không?”
Nếu thật sự hiệu quả như thế, tôi giả vờ cầu xin cũng không sao.
Nhưng Thẩm Phùng Chu lại tưởng tôi đang kích anh ta.
Từng chữ anh ta nhấn mạnh: “Cô có thể tới ngay bây giờ cầu xin tôi, xem tôi có dám làm không.”
Nói xong liền dập máy.
Bình luận:
【Phản diện điên thật rồi!】
【Có ai quản nổi tên tội phạm ngoài vòng pháp luật này không vậy? Trong truyện là muốn làm gì thì làm hả?】
【Nữ chính sẽ không vì sợ nam chính bị hại mà không dám đi cầu xin chứ?】
【Đừng mà! Nữ chính chịu nhục vì tình yêu là đoạn ngược cuối cùng của cả truyện đấy, vượt qua là hạnh phúc cả đời đó!】
【Làm ơn đó nữ chính, mau đi đi mà!】
Nghĩ đến lời của Thẩm Phùng Chu lúc nãy.
Tôi dứt khoát trả xe đạp, rồi gọi xe thẳng đến nhà anh ta.
2
Đứng trước cửa nhà Thẩm Phùng Chu, bình luận vẫn đang rôm rả “phát đường”.
Nói rằng tình yêu giữa tôi và Phó Trác thật vĩ đại, đến mức tôi sẵn sàng hy sinh vì anh ta thế này.
Tôi siết chặt nắm tay, không muốn chần chừ thêm giây nào.
Cúi đầu nhắn tin cho Thẩm Phùng Chu:
【Tôi đến cầu xin anh rồi, mở cửa đi.】
Thẩm Phùng Chu nghiến răng trả lời: 【Cô thật sự dám tới?】
Bình luận bắt đầu chế nhạo anh ta:
【Phản diện đúng là hề, rõ ràng biết nam nữ chính yêu nhau thế nào còn tự rước nhục vào thân.】
【Hehe, tình yêu của nam nữ chính chúng tôi quả là cảm động trời đất.】
【Nữ chính mau vào cầu xin đi, muốn xem cảnh anh ta đau như dao cắt đây này.】
Tôi nhếch mép cười, tiếp tục nhắn:
【Anh có cho xin không? Không thì tôi đi đây.】
Ngay giây tiếp theo khi tin nhắn được gửi đi, cánh cửa mở ra.
Thẩm Phùng Chu ngồi trên sofa, sắc mặt lạnh tanh.
Tôi lờ đi đám bình luận vẫn đang mù quáng “phát đường”, thẳng thắn hỏi anh ta:
“Lời anh vừa nói là thật chứ?”
Thẩm Phùng Chu quay mặt đi, không thèm nhìn tôi: “Không nhớ.”
Tôi nhắc lại: “Là câu chỉ cần tôi đến cầu xin, anh sẽ chặt Phó Trác ra cho chó ăn ấy.”
Nhắc đến Phó Trác, sắc mặt anh ta càng đen kịt.
Anh ta gần như nghiến răng nói ra một chữ: “Đúng.”
“Cô có cầu xin cũng vô ích. Tôi nhất định sẽ để cô tận mắt chứng kiến.”
Tôi gật đầu, xắn tay áo lên.
Bình luận bắt đầu gào rú:
【Aaaa, tới rồi, khoảnh khắc nữ chính bá đạo bảo vệ người yêu!】
【Ngầu quá đi mất! Biết ngay nữ chính của chúng ta là dũng cảm nhất mà!】
【Hu hu, nam chính à, anh phải yêu cô ấy cả đời mới xứng đáng đấy!】
Chưa kịp để đám bình luận tiếp tục phấn khích.
Tôi đã gật đầu: “Tốt quá rồi.”
“Tôi cầu xin anh đấy, xin anh tha cho Phó Trác, đừng ra tay với anh ấy.”
Có lẽ tôi nói quá hời hợt.
Thẩm Phùng Chu cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào tôi.
Nhưng tôi không cho anh ta cơ hội mở miệng, đã tiếp tục hỏi luôn: “Bên anh nhanh nhất khi nào có thể ra tay?”
“Cần tôi gọi điện bảo anh ta đến bây giờ không?”
Đám bình luận đang mải mê “phát đường” cuối cùng cũng phát hiện ra có gì đó sai sai:
【Nữ chính hình như không phải đang đe dọa phản diện đâu.】
【Cô ấy điên rồi à? Không phải nói là đến cầu xin tha cho nam chính sao?】
【Không sao đâu, chắc do nam chính không muốn nữ chính hạ mình nên quát cô ấy vài câu, cô ấy mới giận dỗi thôi.】
【Phải đó, chắc chắn là vậy. Cô ấy không đời nào trơ mắt nhìn nam chính sụp đổ đâu.】
Tôi nhìn những dòng bình luận đang trôi qua trước mắt, nhất thời có chút hoảng hốt.
Ngày Phó Trác nói với tôi công ty gặp sự cố.
Anh ta từng bóng gió nói rằng…
Thẩm Phùng Chu bây giờ đã là người thành đạt.
Mà tai họa anh ta đang gặp chính là do một tay Thẩm Phùng Chu tạo nên.
Lúc đó không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi chủ động nói sẽ đi cầu xin Thẩm Phùng Chu tha cho anh ta.
Nhưng Phó Trác lại nổi giận, nói anh ta không cần tôi vì anh ta mà hạ mình.
Chúng tôi vì chuyện đó mà cãi nhau một trận.
Sáng sớm hôm nay, tôi vẫn một mình ra khỏi nhà.
Vừa nhìn thấy bình luận, tôi lập tức nhận được một video nặc danh.
Trong video, Phó Trác đang uống rượu một mình, tâm trạng rất tệ.
Có người hỏi anh ta, làm vậy có phải quá đáng rồi không.
Phó Trác ngẩng đầu lên, đuôi mắt ửng đỏ:
“Dạo này Vãn Vãn hơi bướng.”
“Nên để cô ấy đến chỗ Thẩm Phùng Chu rèn lại tính nết.”
“Chịu chút nhục nhã, cô ấy sẽ biết trên đời này ai mới là người yêu cô ấy nhất.”
Bình luận bên dưới bảo đây là đoạn ngược tình cảm.
Nói Phó Trác cũng rất đau lòng.
Chỉ là ngoài miệng cứng rắn, trong lòng thật ra không nỡ thừa nhận.
Nghĩ đến mấy lời này, tôi tức đến mức toàn thân run lên.
Thẩm Phùng Chu lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Anh hỏi: “Hai người cãi nhau à?”
Tôi sực tỉnh, lắc đầu: “Không phải.”
Bàn tay đang cầm ly rượu của Thẩm Phùng Chu siết chặt lại, giọng cũng lạnh đi vài phần:
“Vậy ra việc cô bảo tôi xử lý hắn là để chọc giận tôi, vì chắc chắn tôi sẽ nể mặt cô mà tha cho hắn?”
Anh cười nhạt:
“Cô yêu hắn đến mức đó thật sao?”
Tôi vừa định phủ nhận.
Thì bình luận đã lạnh lùng chèn vào:
【Tất nhiên là vậy rồi.】
【Nữ chính không yêu nam chính, chẳng lẽ lại yêu tên phản diện điên cuồng vì không được yêu mà chỉnh mặt cho giống nam chính, rồi nhốt nữ chính bên mình à?】
Tôi sững sờ nhìn dòng bình luận trôi qua trước mắt, bỗng thấy choáng váng.
Thẩm Phùng Chu phẫu thuật để giống Phó Trác?
Chuyện đó sao có thể?
Anh ta hận Phó Trác đến mức ấy cơ mà.
Thấy tôi đơ người, Thẩm Phùng Chu đặt mạnh ly rượu xuống bàn.
“Cô ở bên tôi mà trong đầu vẫn nghĩ tới hắn?”
Tôi cúi đầu, không kịp tránh ánh mắt của anh, theo phản xạ liền giải thích:
“Không có.”
“Phó Trác đã lừa tôi. Anh ta không hề phá sản. Nên tôi đến đây, không phải để cầu xin anh tha cho anh ta.”
Bình luận lập tức nổ tung:
【??? Nữ chính phát hiện nam chính lừa mình từ khi nào vậy? Tác giả quên viết đoạn này rồi à?】
【Bảo sao cô ấy không muốn quỳ xin phản diện nữa, ai mà chịu nổi cảnh đó chứ.】
【Nếu thật sự rơi vào đường cùng, nữ chính chắc chắn sẽ giúp, nhưng bây giờ hắn sống trong xa hoa, cớ gì cô ấy phải chịu nhục vì hắn?】
【Mà tôi thấy phản diện cũng đâu có định làm nhục nữ chính đâu.】
【Hu hu hu, nhưng nam chính cũng đáng thương mà, không cố ý giấu nữ chính đâu, chỉ vì tổn thương tuổi thơ nên không dám tin ai thôi.】
Cơn giận mà tôi vừa cố đè xuống lại bùng lên lần nữa.
Phó Trác đáng thương?
Vậy tôi thì sao?
Tôi vì anh ta mà phải làm ba công việc một ngày để trả nợ, còn bị chủ ép lương, tôi không đáng thương chắc?
Nếu không phải hôm nay ngã xe và đọc được bình luận, e rằng đến giờ tôi vẫn chưa tỉnh ra nổi.
Thấy tôi cứ liên tục hít thở sâu để kiềm chế cảm xúc, Thẩm Phùng Chu lặng lẽ ngả người ra sau ghế, giọng trầm lại:
“Rồi sao nữa?”
“Hắn lừa cô, vậy cô không chia tay à?”
Tôi bật ra không chút do dự:
“Dĩ nhiên là chia rồi.”
Khóe môi Thẩm Phùng Chu hơi nhếch lên, nhưng rất nhanh đã bị anh đè xuống.
Bình luận phấn khích:
【Vừa nghe chia tay, phản diện cười không kìm được luôn kìa!】
【Tác giả ơi, cho phản diện với nữ chính thành đôi đi! Tôi thấy ảnh vừa đẹp trai hơn nam chính, lại còn có vibe “yêu cuồng si – hơi điên” quá cuốn!】
【Thôi bỏ đi, tên phản diện này có vẻ điên quá đà rồi, lỡ đâu một ngày nào đó thấy nữ chính thay lòng liền xích cô ấy lại, không cho rời đi thì sao.】
【Nói đi cũng phải nói lại… nữ chính tự dâng mình tới cửa thế này, phản diện có khi nào chơi trò nhốt người không đấy?】
【Lý thuyết thì chắc không đâu, nhưng nếu nam nữ chính quay lại với nhau thì chưa biết chừng. Ai mà đoán được đầu óc tên điên này.】
Tôi nhìn những dòng bình luận đang lơ lửng giữa không trung, cả người khẽ run lên.
Tôi cố nén giọng, nói với Thẩm Phùng Chu:
“Tôi chợt nhớ còn chút việc chưa làm, phải đi trước đây.”
Nói xong tôi chẳng buồn đợi phản ứng của anh, quay người bỏ đi luôn.