Tôi không hiểu: “Hả?”
Ánh mắt anh ấy trở nên tối hơn. “Mấy hôm đó em đột nhiên không gọi nữa, anh tưởng em chán anh rồi.” “Cho nên…”
Anh không nói tiếp, nhưng tôi đã hiểu. Là vì anh đã chuẩn bị tâm lý trước rồi. Nên khi chia tay, anh không giữ lại, chỉ lặng lẽ chấp nhận.
Trong lòng tôi bỗng thấy nghèn nghẹn.
Tôi hắng giọng: “Thế thì… coi như giả tình thành thật đi!”
Mắt Giang Nhượng sáng bừng lên, nhưng lại giả vờ ngại ngùng: “Em nói vậy, tự dưng anh đồng ý thì mất mặt quá.”
“Thế thì thôi, tôi rút lại.”
Anh lập tức làm mặt khổ: “Anh sai rồi, đừng rút lại…”
11
Mười lăm phút sau, hai đứa tôi nằm trên cùng một chiếc giường.
Vì phòng khách chỉ có một tấm nệm, thậm chí còn chẳng có chăn. Không khí ngập tràn sự ngượng ngập.
Dù trước đây đã yêu nhau nửa năm, Nhưng thật ra mối quan hệ của bọn tôi vô cùng “trong sáng”.
Ngoài nói chuyện thì… vẫn là nói chuyện. Cùng lắm chỉ hôn nhẹ một cái.
Chưa từng thân mật gần đến mức này. Không biết là do hệ thống sưởi trong nhà quá tốt,
Hay là chăn đắp quá dày nữa, Mà người bắt đầu nóng ran.
Tôi không nhịn được hỏi: “Anh có thấy nóng không?”
“… Có chút.”
Giọng anh ấy nghe rất là… kỳ lạ.
Tôi quay đầu nhìn, thấy anh ấy trông còn nóng hơn cả tôi, Trán lấm tấm mồ hôi.
Tôi hỏi: “Anh sao thế?”
Anh không trả lời. Tôi hơi lo, dịch người lại gần một chút. Vừa đưa tay định chạm vào trán anh ấy, Thì anh bất ngờ lật người, đè tôi xuống.
Ánh mắt dần tối lại, lời nói cũng chậm rãi: “Lâm Tri Dư.” “Em là thật ngốc, hay giả vờ ngốc vậy?”
Người anh ấy nóng hừng hực. Tôi lập tức hiểu ra, vành tai đỏ bừng.
“Anh… anh… hay là đi tắm nước lạnh cho bớt nóng?”
Anh thở dài một hơi, vùi mặt vào cổ tôi: “Sau này bớt xem mấy thứ linh tinh lại đi. Mùa đông đi tắm nước lạnh, em định hại chết anh à?”
Tôi liếm môi, ấp úng: “Hay… em giúp anh nhé…”
Mười phút sau, tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, rơi vào trầm mặc. Anh ấy lặng lẽ vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, tôi không lên tiếng.
Cho đến lúc sắp thiếp đi, tôi bỗng nhớ ra một chuyện: “Nếu anh không có bệnh, vậy sao lại đến chỗ anh em khám?”
Anh khựng lại, vẻ mặt đầy oan ức: “Em tin anh đi, đó không phải là trình độ thật của anh đâu.”
12
Kỳ nghỉ đông, tôi đạp xe đến đón Giang Nhượng. Vẫn là xe điện hai bánh, nhưng giờ đã là bản cao cấp nhất.
Đến hơi sớm, tôi định lên lầu tham quan một chút. Vừa ra khỏi thang máy, từ xa có người gọi: “Chị dâu ơi!”
Tôi quay đầu lại nhìn, loáng thoáng nhận ra đó là bạn của Giang Nhượng. Tóc nhuộm nửa đỏ nửa vàng, Mặc một chiếc áo khoác xanh lá — đúng chuẩn “đèn giao thông”.
“Chị dâu đến tìm anh Giang hả?”
Tôi cười thân thiện chào lại: “Chào em, em… phong cách lắm đó nha.”
Cậu ta vội xua tay, hoảng hốt: “Chị đừng hiểu lầm, em không phải dân hư đâu ạ!”
Sau đó xấu hổ gãi đầu:
“Bạn gái em nhuộm, bảo em thử xem màu nào hợp để cổ đi nhuộm.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Chị không hiểu lầm đâu, yên tâm đi.”
“Chị dâu, anh Giang đang họp, để em ngồi cùng chị chờ nhé.” “Chị có uống cà phê không? Đợt này mới nhập lô hạt cà phê xịn lắm, để em pha cho chị một ly.”
Tôi ngại ngùng gật đầu: “Ừ, cảm ơn em nha.”
“Cảm ơn gì chứ! Phải là tụi em cảm ơn chị mới đúng. Anh Giang dạo này làm việc sung lắm, như kéo năm con trâu cũng không về nổi.”
“Chị dâu, chị không biết đâu, hồi chia tay ấy, em uống rượu với anh Giang. Ảnh khóc y như cái ấm nước đang sôi, vừa mũi vừa nước mắt đều chảy lên người em hết.”
Tôi sững người. “Ảnh buồn dữ vậy sao?”
“Chứ sao. Tin nhắn chia tay gửi từ máy em đấy, ảnh nói ảnh không dám bấm, em bấm xong rồi ảnh ôm điện thoại ngồi suốt cả đêm.”
Tự nhiên tim tôi nhói một cái, vừa chua xót, vừa buồn…
Tôi cúi mắt xuống, lẩm bẩm:“Vậy sao anh ấy không hỏi tôi một câu?”Cậu bạn kia đúng là người hay buột miệng.
“Thật ra em cũng không hiểu lắm, chắc vì thích quá nên mới nhát vậy.” “Hồi đó, anh Giang vừa bước vào quán bar là đã trúng tiếng sét ái tình với chị rồi đấy.”
“Tiếng sét ái tình?”
“Ủa, anh Giang chưa kể chị nghe hả… em có lỡ lời không vậy?” Cậu ta cười khô khốc, xấu hổ.
Tôi ra hiệu không sao, tôi chịu trách nhiệm được.
Hôm đó, tôi với bạn chơi trò thật lòng hay mạo hiểm. Tới lượt tôi bị phạt, tôi chọn “mạo hiểm”. Nhiệm vụ là phải chọn một người lạ trong quán và… búng trán họ.
Tôi nhìn quanh một vòng, chỉ thấy Giang Nhượng ở quầy bar trông lành tính nhất.
Tôi bước tới gần, hồi hộp hỏi: “Chào anh, búng…”
“Trò chuyện.”
Tôi ngơ ngác, anh quay đầu nhìn tôi chằm chằm.
“Nói chuyện, được mà.”
Tuy không hiểu sao anh đồng ý nhanh như vậy, Nhưng tôi thấy anh thật sự là người tốt bụng. Trong lòng vô cùng cảm kích.
Thế là dưới ánh mắt chăm chú của anh, tôi đưa tay ra búng lên trán anh một cái.
Còn nghiêng người cảm ơn đầy chân thành.
Anh như mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra, luống cuống uống liền mấy ngụm rượu.
“Không cần cảm ơn đâu, chỉ là búng trán thôi mà, đơn giản.”
Sau đó, hai đứa tôi kết bạn WeChat. Tôi ngày càng thèm thuồng mấy tấm ảnh trên trang cá nhân của anh.
Người đề nghị hẹn hò là tôi.
Khi đó tôi vẫn chưa hiểu, Thì ra “trò chuyện” mà anh nói, không phải là “búng” mà tôi tưởng.
“Đến sớm thế sao không nhắn cho em một tiếng?” Tôi giật mình tỉnh khỏi dòng hồi tưởng.
Cậu bạn kia lặng lẽ chuồn mất: “Anh Giang, anh đưa chị dâu về đi nha, em đi làm chút việc.”
Giang Nhượng hơi khó hiểu: “Bữa nay đâu có gì gấp…”
Tối hôm đó, tôi kiểm hàng — ngay lúc anh vui nhất. Tôi nhướng mày, ghé sát tai anh, nói từng chữ rõ ràng: “Tiếng. Sét. Ái. Tình?”
Anh cứng đờ, nghiến răng: “Bảo sao thằng nhóc đó hôm nay lạ lạ…”
Thấy tôi cứ cười mãi không dừng, anh bỗng xoay người đè tôi xuống: “Chuyện khác để mai nói, Tối nay anh phải nghiêm túc chứng minh thực lực!”
13
Tết đến, điều ước của bác gái cuối cùng cũng thành hiện thực. Bà cười tươi như hoa, còn thầy cũng rạng rỡ vui vẻ.
Hai bên gia đình ngồi lại ăn một bữa cơm thân mật.
Anh tôi ngồi cạnh tôi, ghé tai thì thầm: “Anh nhớ ra rồi, anh từng gặp Giang Nhượng.”
“Cậu ấy đến chỗ anh khám bệnh một lần.”
“Hôm đó do in nhầm hồ sơ, cậu ta sợ đến mức nước mắt không ngừng rơi, giấy lau ướt cả bàn.”
Nghĩ tới cảnh Giang Nhượng khóc lóc trước mặt anh tôi, tôi thấy vừa buồn cười vừa thương. Đó chắc chắn là ký ức anh ấy muốn xóa nhất đời.
“Không lẽ là bạn trai em?”
“Hoàn—” Anh tôi ho khan một tiếng, mặt hơi mất tự nhiên. Ấp úng nói ra bốn chữ: “Dùng tay quá độ.”
Lúc đó mẹ tôi đang gọi tôi, nên tôi chẳng nghĩ gì nhiều.
Tối về nằm trên giường, Tôi giữ tay anh lại khi nó bắt đầu không an phận: “Tối nay không muốn.”
Anh hơi tủi thân, nắm lấy tay tôi: “Vậy em dùng tay giúp anh nhé…”
Lời anh tôi ban sáng lại vang lên trong đầu. Tôi hơi suy nghĩ một chút, sau đó lật người đè anh ấy xuống, nheo mắt lại:
“Hồi đó mỗi tối gọi điện thoại cho em, rốt cuộc là đang làm gì thế hả?”
Hồi đó đêm nào anh ấy cũng gọi điện cho tôi. Bảo tôi nói chuyện với anh, Ngay cả khi ngủ cũng không tắt máy.
Anh ấy lắp bắp, ánh mắt tránh né: “Thì… nói chuyện với em chứ làm gì…”
Tôi không tin anh chút nào nữa rồi. Tay luồn vào áo anh, tham lam lướt qua cơ bụng săn chắc. Rồi dần dần trượt xuống dưới.
“Từ nay về sau, đừng dùng tay nữa.” Tôi vỗ vỗ người anh, ra lệnh: “Tắt đèn đi.”
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Soạt soạt lạch cạch, lạch cạch soạt soạt.
Không nghe, không nhìn, không hỏi.
——
Hết