Nhưng Tống Uyển lại bắt được biểu cảm đó, khẽ cười khẩy một tiếng:

“Nhà tôi – bé Hoa Hoa – đặc biệt thích ăn bánh quy hạt óc chó, nên Trầm Chu quen để vài gói trong xe, lỡ Hoa Hoa thèm mà không có thì phiền.”

“Tôi nói này, cô Thẩm không phiền nếu phải chia sẻ với Hoa Hoa của tôi chứ?”

“…Hoa Hoa?”

Tống Uyển gật đầu, trong mắt ánh lên vẻ giảo hoạt không hề che giấu.

“Hoa Hoa là chú cún mà tôi và Trầm Chu cùng nuôi sau khi ở bên nhau.”

“Trầm Chu nói mấy loại bánh quy rẻ tiền kiểu này… cho chó ăn là hợp nhất.”

Nói xong, cô ta còn nửa cười nửa không, liếc Thẩm Thanh Hoan một cái:

“Cô Thẩm, chắc không tưởng rằng mấy cái bánh ấy là mua cho cô chứ?”

“Thứ lỗi tôi nói thẳng — trước khi ra khỏi nhà, tốt nhất cô cũng nên soi gương một chút.”

Thẩm Thanh Hoan khựng lại, theo phản xạ nhìn sang chiếc gương toàn thân bên cạnh.

Mái tóc vì hóa trị mà khô xơ, xỉn màu. Quầng thâm dưới mắt đậm đến đáng sợ. Khuôn mặt cô tái nhợt, không chút sức sống.

Cô đã không còn là Thẩm Thanh Hoan xinh đẹp như trước nữa rồi.

Tống Uyển nói đúng… cô nên tự biết thân biết phận.

Hai mắt cay xè, trước khi nước mắt rơi xuống, Thẩm Thanh Hoan đã vội bước vào nhà vệ sinh, trốn đi.

Khi quay lại, Tống Uyển đã thay sang một bộ váy cưới khác, xoay một vòng trước mặt Lục Trầm Chu với nụ cười rạng rỡ:

“Trầm Chu, em có đẹp không?”

Lục Trầm Chu nhẹ nhàng nâng tay cô ta lên, khẽ đặt một nụ hôn dịu dàng:

“Đẹp lắm. Uyển Uyển của anh mặc gì cũng đẹp nhất.”

“Vậy còn Thẩm Thanh Hoan thì sao? So với em… ai đẹp hơn?”

Tống Uyển nói, giọng pha chút nũng nịu.

Lục Trầm Chu sững người một giây, rồi cười nhạt:

“Dĩ nhiên là em đẹp hơn. Còn Thẩm Thanh Hoan…”

Anh khựng lại, ánh mắt liếc về phía sau tấm rèm, nơi Thẩm Thanh Hoan đang đứng, khoé môi hiện lên một nét cười khinh miệt.

“Xấu xí thì hay bày trò. Loại phụ nữ như cô ta, sống chỉ tổ phí hoài không khí.”

Tống Uyển bật cười khúc khích, ngọt ngào nhào vào lòng Lục Trầm Chu làm nũng.

Còn Thẩm Thanh Hoan thì áp chặt người vào tường, cảm thấy cả thế giới như đang quay cuồng, sụp đổ.

Cô gần như hoảng loạn mà cởi phăng chiếc váy cưới trên người, ôm túi chạy trốn khỏi cửa hàng váy cưới.

Ra đến cửa, cô không kìm được mà quay đầu nhìn lại — liếc lần cuối về phía Lục Trầm Chu.

Lục Trầm Chu đang ôm lấy gáy Tống Uyển, cúi người hôn cô ta say đắm, hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn đó.

Anh không nhìn Thẩm Thanh Hoan lấy một lần — giống hệt cái cách anh tuyệt tình khi cô rời đi năm năm trước.

Đừng nghĩ gì nữa, Thẩm Thanh Hoan tự nhủ với mình.

Cô và anh, năm năm trước đã hoàn toàn chấm dứt.

Những ngày sắp tới, cô cũng nên thức thời mà nhanh chóng trả hết nợ, đừng tiếp tục xuất hiện, làm phiền cuộc sống của anh nữa.

Đúng lúc ấy, điện thoại vang lên — là cuộc gọi từ nhà tang lễ.

“Cô Thẩm, phần mộ cô đặt hôm trước hiện đang có khuyến mãi. Giảm giá ba ngàn tệ so với lúc đầu. Số tiền dư chúng tôi đã chuyển vào tài khoản của cô, mời kiểm tra.”

Cúp máy, Thẩm Thanh Hoan nhìn ba ngàn tệ vừa nhảy vào tài khoản, lặng người hồi lâu.

Suy nghĩ một lúc, cô chuyển tiền cho Lục Trầm Chu.

【Tiền lãi tôi nợ anh, bây giờ đã thanh toán xong. Từ giờ không còn nợ nần gì nữa.】

Ngay sau đó, điện thoại của Thẩm Thanh Hoan bắt đầu rung không ngừng — hàng loạt tin nhắn dồn dập tràn về…

Chương 5

【Cô đang ở đâu?】
【Tiền đó ở đâu ra?】
【Trả lời đi! Thẩm Thanh Hoan!】

Từng tin nhắn như dội thẳng vào màn hình, không cần mở ra, Thẩm Thanh Hoan cũng đoán được Lục Trầm Chu đang tức giận đến mức nào.

Cô không biết phải trả lời ra sao, nên dứt khoát chọn cách im lặng — tắt nguồn điện thoại, rồi quay về căn phòng trọ của mình.

Vừa bước vào hành lang, cô đã thấy ông chủ nhà cầm một ổ khóa lớn, khóa chặt cửa phòng cô lại.

Thấy cô, ông ta lộ vẻ ái ngại:

“Tiểu Thẩm à, chú không cho cháu thuê nữa đâu. Có người trả gấp mười lần giá để thuê căn phòng này, còn dặn rõ là: tất cả hành lý trong phòng tuyệt đối không được trả lại cho cháu. Chú cũng không biết cháu đã đắc tội với vị đại nhân vật nào mà bị chơi tới mức này…”

Ngón tay Thẩm Thanh Hoan khẽ siết lại, rồi rất nhanh lại thả lỏng.

Cô biết… ngoài Lục Trầm Chu, sẽ không có ai khác làm ra chuyện này.

Quả nhiên, vừa bước xuống lầu, Thẩm Thanh Hoan đã nhìn thấy chiếc xe mang biển số Bắc Kinh – A của Lục Trầm Chu.

Cô hít một hơi thật sâu, gõ nhẹ lên cửa kính xe.

“Là anh làm đúng không?”

Giọng nói của Thẩm Thanh Hoan chắc nịch, không nghi ngờ gì.

“Tại sao chứ?”

Cô thật sự không hiểu. Nhưng ánh mắt lạnh như băng của Lục Trầm Chu lúc này lại bùng lên lửa giận.

“Năm năm trước, cô vì tiền mà nói đi là đi, bỏ rơi tôi không một lời giải thích. Hôm nay tôi đưa tiền cho cô, chưa kịp cho phép thì cô đã lại tự ý biến mất.”

“Thẩm Thanh Hoan, cô nghĩ tôi là cái gì? Một con chó ngoan ngoãn, cô gọi là đến, đuổi là đi à?”

Thẩm Thanh Hoan sững lại, định mở miệng giải thích rằng cô chưa từng nghĩ như vậy, rằng cô có lý do.