Ngược lại, tôi — được tiền bạc nuôi dưỡng, toàn thân toát lên khí chất ung dung, bình lặng, chẳng cần lo nghĩ chuyện cơm áo gạo tiền.
Điều đó khiến cô ta sinh ra cảm giác bất mãn không rõ nguồn cơn.
Cô ta chỉ hỏi ba câu.
“Cô và anh ấy bên nhau bao lâu rồi?”
Tôi cầm cốc cà phê, trả lời rõ ràng: “Chín năm sáu tháng.”
Năm thứ bảy ở cạnh Thẩm Hàn Chu, chúng tôi từng gián đoạn liên lạc nửa năm.
Người ta đồn anh sắp liên hôn, cũng có người nói anh tìm được một thế thân giống hơn.
Khi tôi nghĩ rằng quan hệ đã chấm dứt hoàn toàn, trợ lý Mặc lại chủ động liên hệ.
Một đêm triền miên sau đó, anh ngầm cho phép tôi trở lại vị trí quan trọng nhất bên cạnh anh, chỉ còn lại một mình tôi.
Người phụ nữ đối diện hơi biến sắc. Cô ta không muốn nghe dòng thời gian chi tiết đến vậy.
Nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười, giả vờ như chẳng để tâm.
“Lâu vậy rồi à?”
“Vậy hai người… từng lên giường chưa?” — đó là câu hỏi thứ hai của cô ta.
Tôi khựng lại một chút.
Cô ta nhanh chóng nhận ra sự buồn cười trong câu hỏi đó.
Mười năm, Thẩm Hàn Chu là một người đàn ông bình thường, không thể nào không có dục vọng.
Nhưng tôi cũng chẳng ngại cho cô ta một đáp án mà cô ta muốn nghe.
“Năm năm đầu thì chưa.”
Thẩm Hàn Chu thực sự đã từng chờ cô ta.
Cô ta như tìm lại được trọng lượng của bản thân trong lòng Thẩm Hàn Chu, nhẹ nhõm thở ra, nụ cười chân thành hơn một chút, còn mang theo chút oán trách đáng yêu.
“Thì ra là vậy, tôi trở về quá muộn rồi.”
Cô ta liền hỏi câu cuối cùng:
“Vậy lúc hai người làm… có hôn nhau không?”
Hôn môi, vuốt ve — vốn là điều chỉ dành cho người yêu.
Cô ta cần điều đó để chứng minh.
Không khí như đông cứng lại, cô ta chăm chăm nhìn từng chút thay đổi trên mặt tôi.
Tôi ngẩn người thoáng chốc, nhưng trả lời rất nhanh:
“Không.”
Ngón tay đang căng cứng của cô ta lập tức thả lỏng, toàn bộ sự căng thẳng, bất an tan biến như thủy triều rút.
Thay vào đó là vẻ khinh miệt và đắc thắng của kẻ chiến thắng.
“Vậy là tôi biết rồi, những năm qua, cảm ơn cô đã chăm sóc Hàn Chu.”
Cô ta mỉm cười hào phóng, lấy thân phận chính thất để nói chuyện, giọng đầy thân mật trách móc:
“Tính anh ấy lạnh lùng, chẳng biết quan tâm người khác, đã để cô chịu thiệt rồi.”
Tôi không phủ nhận, chỉ nhẹ “ừ” một tiếng. Chuyện này tôi sớm đoán được, nên cũng chẳng có cảm xúc gì đặc biệt.
Lăn lộn chốn đêm lâu năm, tôi đã thấy quá nhiều cô gái si tình, nghĩ rằng chỉ cần ở bên đủ lâu là có thể thành chính thất.
Nhưng sau cùng, mặt mũi bị xé rách, vẫn bị chính thất tới cảnh cáo.
Tôi nghĩ, làm một “thế thân” không thể công khai, tôi cũng xem như đủ may mắn.
Chỉ là… Tôi đã nói dối cô ta một chút.
Thẩm Hàn Chu không ghét hôn môi.
Đặc biệt là khi một nụ hôn có thể xoa dịu cảm xúc, anh sẽ không tốn thời gian và sức lực để truy xét.
Thỉnh thoảng sau khi thỏa mãn, anh sẽ ôm lấy tôi, lơ đãng hôn nhẹ vài cái.
Không thể gọi là có tình cảm, nhưng những khoảnh khắc dịu dàng ấy…
Luôn khiến tôi sinh ra ảo giác — rằng chúng tôi là một cặp tình nhân bình thường.
Thấy không, phụ nữ luôn dễ động lòng vì mấy điều nhỏ nhặt như thế, rồi cam tâm tình nguyện sa lầy.
Tôi cũng không ngoại lệ.
Đêm đông luôn đến rất nhanh.
Về đến nhà, cô giúp việc mang ra một đĩa mì Ý sốt nấm đen truffle, ra vẻ thần bí nói đây là món mới, mong tôi nếm thử và góp ý.
Tôi khựng lại vài giây, cười nhẹ, rồi áy náy đẩy ra.
“Tôi không thích ăn mì.”
Chồng tôi đang du học ở nước ngoài, sợ tôi không chăm sóc được bản thân nên thuê giúp việc lo chuyện ăn uống.
Vì chưa nắm được khẩu vị của tôi, cô giúp việc có phần xấu hổ, vội vàng nói sẽ nấu món khác.
Phòng khách yên tĩnh, ngoài cửa sổ trăng treo cao vằng vặc.
Mùi nấm truffle đậm đà lan tỏa trong không khí, kéo ký ức tôi về những năm tháng đã qua.
Khi ấy còn trẻ, nhiệt huyết, chúng tôi luôn quấn lấy nhau suốt đêm.
Tôi cạn kiệt sức lực, dễ đói. Lần đầu ngủ lại nhà anh.
Căn biệt thự rất lớn, nhưng lại chẳng có đồ ăn nhanh.
Thời ấy, toàn bộ thời gian của tôi dồn vào việc lấy lòng ông chủ để nhận thêm tiền boa.
Bữa tối thường qua loa, tôi chẳng biết nấu ăn, càng không biết dùng mấy dụng cụ bếp cao cấp của anh.
Chỉ có thể lục trong tủ lấy bánh mì, trốn vào sofa gặm tạm.

