Bà chống gậy, vừa định bảo cả nhà ngồi xuống, ánh mắt đã dừng lại trên người chị tôi.

Chị tôi vẫn chưa thay đồ, vẫn là bộ váy quây từ sáng.

Cảm nhận được ánh nhìn của bà cụ, chị ta vội gượng cười, ra vẻ xấu hổ:

“Mẹ à, đều do A Vũ cả, ảnh nói muốn con sớm có em bé…”

Lời vừa dứt, bà cụ liền nổi giận, dùng gậy đập mạnh vào lưng chị ta một cái.

“Không biết xấu hổ!”

“Vợ chồng tình cảm là chuyện riêng, tuyệt đối không được mang ra khoe khoang trước mặt người khác, lại còn ăn mặc hở hang như vậy, mất mặt!”

Kiếp trước, chỉ vì một người hầu mặc quần short mà đã bị bà cụ đuổi thẳng.

Từ đó, tôi luôn hết sức cẩn trọng.

Chính vì tôi sống dè dặt từng bước, mới miễn cưỡng tồn tại được trong nhà họ Phó.

Cho nên chị tôi mới nghĩ, tôi sống tốt là vì cưới được người đàn ông tốt.

Nhưng cách nghĩ đó mới là vấn đề.

Tại sao sống tốt nhất định phải dựa vào người khác?

“Mẹ, con xin lỗi, con không biết…”

Chị tôi vì bị đánh, đau đến mức mồ hôi túa ra.

Phó Vũ cũng vội vàng lên tiếng giải thích:

“Mẹ, là lỗi của con, con quên không nhắc cô ấy.”

Bề ngoài thì như vậy, nhưng trong lòng anh ta lại sung sướng vô cùng.

【Đáng đời! Nhìn thấy cô bị đánh, tôi thấy thật hả hê.】

Tởm thật, đúng là đồ biến thái.

9.

Dù sao tôi cũng là con dâu mới vào cửa, bà cụ nhà họ Phó cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ ngồi xuống rồi bảo mọi người dùng bữa.

Phó Xuyên từ đầu đến cuối chẳng nói câu nào, lúc ăn còn gắp đồ ăn cho tôi.

Tôi cảm nhận được ánh mắt giận dữ của chị gái — hận không thể xé xác tôi thành từng mảnh.

Tôi lại càng cười tươi hơn.

“Cảm ơn chồng.”

Bà cụ nhà họ Phó hài lòng nở nụ cười với tôi:

“Tô Niệm à, ăn xong con hãy theo Phó Xuyên đến công ty học hỏi chút đi. Làm dâu trưởng nhà họ Phó, vẫn cần hiểu biết về công việc trong công ty.”

Tôi biết bà sẽ nói như vậy.

Vì kiếp trước, trên bàn ăn, bà cũng từng nói với chị tôi câu y hệt.

Nhưng chị ta lại bảo:

“Con không muốn học, cả đời con chỉ cần dựa vào A Xuyên là đủ rồi mà.”

Chính chị ta tự tay đẩy đi một con đường tốt như vậy.

Để rồi khi bị đuổi khỏi nhà, đến một đồng cũng không có.

“Vâng ạ, mẹ.”

Tôi lễ phép đáp lời bà cụ.

10.

Phó Xuyên đưa tôi đến công ty.

Trên xe, tôi cứ cố gắng lắng nghe tiếng lòng của anh.

Nhưng chẳng nghe được gì cả.

Cũng phải thôi — người đàn ông như anh, không dễ bị vướng bận bởi bất kỳ điều gì, càng không dễ dao động.

Đến công ty, anh đưa tôi vào văn phòng của mình.

“Chờ ở đây.”

Bỏ lại một câu rồi anh lập tức rời đi.

Qua cánh cửa kính, tôi thấy anh vội vàng bước vào phòng họp.

Tôi tò mò, lén theo sau.

Thấy anh đang nói chuyện với một người đàn ông nước ngoài — hình như là người Anh — đang thương lượng mua lại công thức một sản phẩm do người này nghiên cứu.

【May mà trước khi đến tôi đã tìm hiểu rồi, nhà họ Phó giàu có. Công thức này thực ra chỉ đáng vài trăm tệ, lần này tôi nhất định phải chém cho nặng tay.】

Tôi nghe thấy tiếng lòng của người đàn ông ngoại quốc đó.

Ngạc nhiên nhìn qua, mặt hắn tỉnh như không, hoàn toàn không nhìn ra tâm địa đang tính toán trong lòng.

Hắn báo giá tận ba triệu.

Phó Xuyên hơi do dự, vẫn chưa đưa ra câu trả lời.

Tên kia nhân cơ hội lấn tới:

“Chủ tịch Phó, sản phẩm này chắc chắn có thể mang lại cho anh giá trị vượt xa ba triệu!”

Ngay lúc Phó Xuyên định đồng ý, tôi đẩy cửa bước vào.

Tôi dùng tiếng Anh chào hắn một câu.

Sau đó cầm lọ tinh chất dưỡng da mà hắn nghiên cứu lên xem thử.

“Tôi là phụ nữ, tôi hiểu sản phẩm dưỡng da hơn anh.

Trong lọ này chỉ có thành phần làm trắng, không có chống nhăn, cũng không có khả năng chống lão hóa sớm.

Mà anh là kỹ sư, anh hiểu rõ hơn tôi rằng hiệu quả làm trắng vốn chỉ là trò quảng cáo — tác dụng thực tế rất ít.

Vậy tôi muốn hỏi: công thức này, tại sao lại đáng giá ba triệu?”

Người đàn ông kia lập tức sững người.

Phó Xuyên nhìn tôi đầy hứng thú, không hề cắt ngang.

Tôi hiểu — anh đã cho phép tôi được tự do nói chuyện cùng anh như thế này.

Vì thế, tôi càng thêm tự tin:

“Tuy nhiên, đây là sản phẩm nước ngoài, lại được quảng bá trên các nền tảng mạng xã hội, khiến công chúng rất quen mặt và tin tưởng.”

“Cho nên, tôi có thể đưa ra cho anh một mức giá như vầy.”

Tôi giơ một ngón tay lên.

“Một triệu?” — hắn ngạc nhiên bật thành tiếng.

“Jack, một triệu đã là con số rất hợp lý. Anh suy nghĩ đi.”

Phó Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn nói.

“Không, không không.”