Tinh thần của người già thật tốt.
Tôi đẩy cửa kính ban công ra, không khí sáng sớm thật trong lành.
Tâm trạng tôi cũng rạng rỡ hẳn lên.
Lúc đến công ty, thư ký Lưu đến nói chuyện với tôi về tiệc cuối năm.
“Năm nay công ty dự định mời cả người nhà của nhân viên cùng tham gia, chị thấy sao?”
Tôi đang bận phân tích số liệu, thuận miệng trả lời:
“Tuỳ thôi, sao cũng được.”
Nhưng cô ta không rời đi, còn bước vài bước đến đứng trước mặt tôi.
“Nhưng tôi nghe nói chị không có người nhà, hay là quan hệ với gia đình không tốt? Thật ra là chuyện gì vậy, Tống Chiêu Đệ?”
Tay tôi đang gõ bàn phím chợt dừng lại, tôi chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô ta.
“Thư ký Lưu, tôi tên là Tống Thành Quân. Trong công ty, tôi hy vọng cô gọi tôi là Giám đốc Tống.”
Thư ký Lưu bĩu môi, lắc lư vòng ba bỏ đi, vừa đi vừa hừ lạnh:
“Có gì ghê gớm đâu, cũng chỉ là một đứa cỏ dại không cha không mẹ thương thôi mà.”
Tôi cúi đầu xuống, ánh mắt lại hướng về màn hình.
Tôi và thư ký Lưu vốn đã có hiềm khích từ lâu, cô ta trước đây cũng ở phòng kinh doanh, vừa là đồng nghiệp vừa là đối thủ cạnh tranh.
Không thiếu gì những lần cô ta cướp đơn hàng của tôi, hay tôi giành khách hàng của cô ta.
Nhưng thành tích của tôi luôn vượt trội, sau này còn được thăng chức làm trưởng phòng.
Còn cô ta thì đột ngột được điều sang văn phòng tổng giám đốc, trở thành thư ký riêng của phó tổng giám đốc Từ.
Vốn dĩ chẳng còn giao thiệp nhiều, mọi người đều vui vẻ.
Thế mà cô ta cứ thích gây chuyện với tôi.
Tôi khẽ cười khẩy, với loại người này, tôi chẳng buồn tính toán.
Dù sao làm ở công ty, thành tích mới là vương đạo.
Khi tan làm vào thang máy, tôi nhìn điện thoại, nhóm chat lại có thêm vài tin nhắn mới.
Em trai: 【Bố mẹ ơi cứu con với, vi tích phân khó quá đi! Mai thi rồi, không khéo con tạch mất, hu hu hu.】
Bố: 【Ba đến đây~.jpg】
Mẹ: 【Mẹ đến đây~.jpg】
Em trai: 【Hahaha, sao ba mẹ hài thế này!】
Khoé miệng tôi cũng bất giác nhếch lên.
Tiểu Vương bên cạnh ghé đầu qua: “Giám đốc Tống, xem gì mà vui thế?”
Tôi cất điện thoại: “Không có gì đâu.”
Khi ra khỏi thang máy, tôi lại lấy điện thoại ra, gửi vào nhóm một tin nhắn:
【Em trai, chỗ nào không hiểu thì gửi qua, chị giúp em xem.】
Em trai: 【Chị à, có chị là phúc của đời em.】
Em trai: 【Ôm đùi chị.jpg】
6
Cuộc sống như đột nhiên trở nên vui vẻ hơn.
Tôi ghim nhóm 【Gia đình yêu thương gắn bó】 lên đầu, mỗi ngày đều mở ra xem một chút.
Có lúc tôi trả lời vài câu, có lúc chỉ lặng lẽ nhìn mọi người trò chuyện.
Nhưng bất kể tôi gặp chuyện gì, tâm trạng ra sao, chỉ cần xem đoạn trò chuyện trong nhóm, lòng tôi luôn trở nên bình tĩnh và an yên.
Em trai là người hay nói nhiều nhất, số lượng tin nhắn trong nhóm nhiều nhất là của cậu ấy.
Ngoài cậu ấy ra thì ông nội đứng thứ hai, thường xuyên chia sẻ cuộc sống hàng ngày khi nuôi chó.
Con chó nhỏ lông vàng tên là Phúc Quý, trong nhóm chúng tôi cũng coi như đã quen mặt.
Nhưng mấy ngày gần đây, ông nội lại không nói một lời nào trong nhóm.
Ban đầu, mọi người còn tưởng ông bận việc gì đó không thể thoát thân.
Đến ngày thứ ba, ai nấy đều cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cho dù bận rộn đến đâu, cũng nên có chút thời gian để gửi một tin nhắn chứ.
Bà nội: 【Không phải ông ấy xảy ra chuyện gì rồi chứ?】
Nhóm im lặng rất lâu, cho đến khi mẹ gửi đến một tin nhắn:
【Tôi vừa hỏi được địa chỉ của ông nội: Tòa 3, số 7-5, khu dân cư Hạnh Phúc. Có ai gần đó, có thể qua xem thử không?】
Tôi: 【Để con đi.】
Bố: 【Tôi cũng đi xem.】
Em trai: 【Con đi nữa nhé. Nếu có chuyện gì, còn có thể giúp đỡ.】
Tôi xin nghỉ ở công ty, lái xe đến khu dân cư Hạnh Phúc.
Đó là một khu dân cư cũ kỹ, phần lớn cư dân ở đây đều là người lớn tuổi.
Nghe nói nơi này đã được đưa vào diện cải tạo, nhưng hiện tại vẫn chưa bắt đầu thi công.
Tôi leo cầu thang lên tầng bảy.
Một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi, mặc đồng phục bảo vệ đang gõ cửa.
Tôi hơi ngập ngừng hỏi:
“Anh là…?”
Người đàn ông quay lại, vóc dáng cao ráo, khí chất điềm tĩnh.
Bộ đồng phục bảo vệ mặc trên người ông ta dường như không hợp với vẻ ngoài của ông.
Ông ta mỉm cười, đưa tay ra bắt:
“Con là Thành Quân phải không? Rất vui được gặp con.”
Tôi biết ông ta là ai rồi.