Ba vô tình kéo tôi vào một nhóm chat có tên “Gia đình hạnh phúc”.
Tôi tưởng bị kéo nhầm, đang chuẩn bị thoát ra thì một người có ghi chú là 【Mẹ】 đã tag tôi:
【Con gái, con đến rồi à.】
Đây là kiểu lừa đảo mới sao?
Tôi bĩu môi, nhưng ngón tay đang lơ lửng trên dòng chữ đỏ “rời khỏi nhóm” lại không thể nào nhấn xuống được.
Như bị ma xui quỷ khiến, tôi trả lời một câu:
【Ừm.】
1
Tôi ném điện thoại sang một bên, tiếp tục viết phương án bán hàng.
Nhưng ý tưởng rõ ràng ban nãy bỗng chốc biến thành một mớ hỗn độn.
Tôi bực bội cầm điện thoại lên, muốn xem đám lừa đảo kia định giở trò gì.
Vừa mở nhóm chat ra, trên màn hình đã hiện lên năm cái bao lì xì đỏ chói.
Mẹ: 【Gửi lì xì cho “Cây đơn cũng thành rừng”, chào mừng con gái ngoan vào nhóm.】
Bố: 【Gửi lì xì cho “Cây đơn cũng thành rừng”, chào mừng con gái cưng vào nhóm.】
Bà nội: 【Gửi lì xì cho “Cây đơn cũng thành rừng”, chào mừng công chúa nhỏ của bà vào nhóm.】
Ông nội: 【Gửi lì xì cho “Cây đơn cũng thành rừng”, chào mừng cháu gái lớn vào nhóm.】
Em trai: 【Gửi lì xì cho “Cây đơn cũng thành rừng”, chào mừng chị vào nhóm~^o^~ dù lì xì hơi nhỏ chút.】
Tôi trố mắt nhìn màn hình điện thoại, đầu óc bắt đầu hoạt động hết công suất.
Chiêu trò lừa đảo nào lại theo kiểu này chứ?
Tôi còn đang nghĩ vẩn vơ thì WeChat lại bật ra một tin nhắn mới.
Người gửi là một người có biệt danh là 【Mặc Vong】.
Tôi làm nghề bán hàng, bạn bè trên WeChat rất nhiều, cũng không biết đã kết bạn với người này từ bao giờ.
【Con à, con còn nhớ ta không? Bảy năm trước ở ga tàu Trịnh Châu, ta đã cho con mượn 500 tệ.】
Tâm trí tôi lập tức bị kéo về mùa hè bảy năm trước.
Tôi bụng đói cồn cào, ngồi co ro bên bức tường của một quán mì, hương thơm từ quán mì lan toả, chui vào mũi, khiến bụng tôi réo lên ừng ực.
Tôi ôm chặt đầu gối, cố gắng bỏ qua cảm giác đói đến khó chịu này.
Quán mì làm ăn rất phát đạt, người ra người vào tấp nập.
Ngồi ở bàn gần cửa là một gia đình ba người, bé gái mặc váy công chúa xinh xắn, còn chưa biết dùng đũa, nước mì dính đầy cả mặt.
Người đàn ông cười ha hả, người phụ nữ thì lấy khăn giấy trong túi ra, nhẹ nhàng lau mặt cho bé.
Tôi nhìn cô bé ấy đầy ngưỡng mộ, không biết là ghen tị vì em ấy được ăn bát mì nóng hổi kia, hay vì em ấy có được tình yêu thương từ cha mẹ.
Có lẽ ánh mắt tôi quá khao khát, người phụ nữ ấy quay đầu nhìn tôi.
Tôi vội vàng rụt người lại, trốn sau bức tường.
Không lâu sau, người phụ nữ đẩy cửa bước ra. Cô ấy cúi người xuống, dịu dàng nói với tôi:
“Con ơi, con đói phải không? Đi nào, dì mời con ăn mì.”
Tôi thật sự quá đói, mặt dày gật đầu, đi theo cô vào trong quán.
Cô ấy gọi cho tôi một bát mì thịt cừu hầm, còn thêm một bát hoành thánh.
Tôi nhìn chằm chằm vào đồ ăn trước mặt, cổ họng như bị thứ gì đó nghẹn lại, không thể thốt nên lời.
Người phụ nữ đưa đũa cho tôi, nhẹ nhàng nói:
“Mau ăn đi con, để nguội là không ngon đâu.”
Tôi không kìm được nữa, nước mắt tuôn trào, vừa khóc vừa ăn ngấu nghiến.
2
Bát mì và hoành thánh nhanh chóng bị tôi ăn sạch.
Tôi lau miệng, từ từ ngẩng đầu lên, cảm kích nói với họ:
“Chú ơi, dì ơi, cảm ơn hai người rất nhiều!”
Người đàn ông ngồi đối diện, đang ôm bé gái trong lòng, dịu dàng nhìn tôi đầy quan tâm:
“Con ơi, có phải con đang gặp khó khăn gì không? Có thể nói với chúng ta mà?”
Tôi do dự một lúc, rồi vẫn quyết định kể câu chuyện của mình cho họ nghe.
Người phụ nữ mắt đỏ hoe lắng nghe tôi nói xong, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi:
“Con à, con vất vả quá rồi. Đừng sợ, sau này mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.”
Nói xong, cô ấy lấy từ trong túi ra năm tờ tiền màu đỏ, đặt bên tay tôi:
“Con cầm lấy số tiền này nhé. Đi xa nhà mà không có tiền thì khổ lắm. Con chẳng phải nói là sẽ lên Bắc Kinh học sao? Biết đâu số tiền này sẽ giúp được con một chút.”
Tôi mở to mắt nhìn, từ nhỏ đến lớn chưa từng chạm vào số tiền lớn như vậy, sợ hãi xua tay liên tục:
“Dì ơi, con không thể nhận số tiền này của dì, nhiều quá rồi.”
Người đàn ông chìa tay ra, nhét số tiền ấy vào tay tôi.
“Đừng từ chối nữa, chúng tôi tin con là một đứa trẻ có chí hướng. Số tiền này coi như là cho con mượn, sau này khi con thành công thì trả lại cho chúng tôi cũng được.”
Tôi nắm chặt năm trăm tệ đó trong tay, trong lòng dâng lên một luồng ấm áp chưa từng có.
Lúc chia tay, tôi xin số điện thoại của người phụ nữ và hứa, nhất định sẽ trả lại tiền cho họ.
Chính năm trăm tệ ấy đã giúp tôi thuận lợi đến được Bắc Kinh, bắt đầu một cuộc sống mới.
Một năm sau, tôi dành dụm đủ tiền, thêm WeChat của người phụ nữ để chuyển khoản trả lại số tiền đó.
Nhưng tôi đã chuyển rất nhiều lần, cô ấy vẫn không nhận lấy.
Thời gian chớp mắt đã qua sáu năm, tôi thậm chí suýt nữa quên mất người đầu tiên đã thắp lên ánh sáng trong cuộc đời u ám của tôi.
Tôi xúc động trả lời lại tin nhắn của cô ấy:
【Dì ơi, con nhớ, con luôn nhớ. Dì và chú dạo này vẫn khỏe chứ?】