5

Tôi nhìn cô ta, gương mặt lạnh như băng:

“Bắt hết bọn họ lại cho tôi!”

“Rõ!”

Đám lính lập tức đồng thanh đáp lời, giơ súng chĩa thẳng về phía Cố Chu Chu và Thẩm Nam Thanh.

Thẩm Nam Thanh sợ đến mặt tái mét, cuống cuồng quay sang kêu:

“Chu Chu, mau cứu anh với!”

Cố Chu Chu cũng hoảng hốt hét lên:

“Tôi là tổng giám đốc Cố Chu Chu của tập đoàn Cố thị!”

“Các người lấy quyền gì bắt tôi? Có lý do gì không?!”

Cô ta nhìn tôi, gằn từng tiếng:

“Tiêu Bắc Hưng, cho dù anh là tướng quân thì sao?”

“Tôi đâu phạm pháp! Anh không có quyền bắt tôi!”

Nghe cô ta nói vậy, Thẩm Nam Thanh bên cạnh cũng trở nên đắc ý:

“Đúng thế, Tiêu Bắc Hưng, anh lạm dụng quyền lực, chúng tôi có thể tố cáo anh!”

Hắn nhìn tôi, ánh mắt đầy khiêu khích.

“Chỉ cần anh ký đơn ly hôn, tôi sẽ không tố cáo anh!”

Cố Chu Chu nhìn tôi, buông lời uy hiếp:

“Nếu không, tôi chắc chắn sẽ báo cáo anh, đến lúc đó, anh sẽ mất tất cả!”

“Chưa kể, Tiêu Bắc Hưng, anh mất tích bao nhiêu năm, giữa chúng ta từ lâu đã không còn tình cảm!”

Tôi nghe xong, khẽ bật cười lạnh:

“Cô nói giữa chúng ta không còn tình cảm, tôi hiểu.”

“Cho dù tôi trở về, cô muốn ly hôn, tôi cũng không phản đối.”

“Nhưng Cố Chu Chu, điều tôi không thể tha thứ… là cô đã đối xử với mẹ tôi như vậy!”

Lời vừa dứt, sắc mặt Cố Chu Chu lập tức biến đổi.

“Tiêu Bắc Hưng, là anh tự dưng biến mất, chuyện giữa tôi và anh từ lâu đã không còn liên quan gì!”

“Ngần ấy năm, tôi nuôi mẹ anh – như thế chưa đủ sao?!”

Cô ta gằn giọng:

“Dù sao thì… bà ấy là mẹ anh, đâu phải mẹ tôi!”

Nghe đến đây, tôi chỉ cười lạnh.

Tôi chưa từng nghĩ, người phụ nữ từng thề non hẹn biển với tôi, lại có thể tàn nhẫn với mẹ tôi đến mức này.

Nếu hôm nay tôi không trở về…

Có lẽ cả đời này tôi cũng không còn cơ hội nhìn thấy mẹ nữa.

Chỉ nghĩ đến đó thôi, tôi đã không thể nào tha thứ được nữa.

“Cố Chu Chu, cho dù cô chỉ đưa mẹ tôi vào viện dưỡng lão, tôi cũng không oán hận.”

“Nhưng cô dựa vào đâu mà để mẹ tôi sống trong cái ổ chó đó?”

“Còn bắt mẹ tôi ăn thức ăn cho chó?!”

Tôi lạnh giọng chất vấn, mắt nhìn thẳng vào cô ta.

Sắc mặt Cố Chu Chu tái mét.

Cô ta quay sang nhìn Thẩm Nam Thanh đầy căng thẳng.

Thời gian gần đây cô ta quá bận, lâu rồi không về nhà.

Không ngờ Thẩm Nam Thanh lại dám làm ra chuyện khốn nạn như thế.

Cô ta quay lại nhìn tôi, nói vội:

“Tiêu Bắc Hưng, tôi thừa nhận mình sơ suất… tôi sẽ bồi thường!”

Tôi lắc đầu, giọng dứt khoát:

“Tôi không cần sự bồi thường của cô.”

“Cố Chu Chu, các người đã xúc phạm đến thân nhân quân nhân — lần này, các người chết chắc rồi!”

Lời tôi vừa dứt, cả Cố Chu Chu và Thẩm Nam Thanh đều chết lặng.

Ngay từ đầu, bọn họ không hề nghĩ đến chuyện đó.

Nhưng lúc này, họ mới sực tỉnh: mẹ tôi là thân nhân quân nhân!

Sắc mặt Cố Chu Chu ngay lập tức tái nhợt, hoảng loạn hiện rõ trong ánh mắt.

“Tiêu Bắc Hưng, anh định làm gì?!”

“Nam Thanh chỉ đùa giỡn với dì một chút thôi, anh lại đối xử với bọn tôi như vậy sao?”

Cố Chu Chu hoảng hốt lên tiếng.

Tôi nghe xong chỉ bật cười lạnh.

“Cố Chu Chu, cô thấy… chuyện này là đùa?”

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, từng chữ như băng.

Nghe xong, Cố Chu Chu im bặt.

Cô ta thừa biết đây không phải là trò đùa.

ĐỌC TIẾP: https://vivutruyen.net/nhiem-vu-cuoi-cung/chuong-6/