4
Ngay sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, cô ta lập tức thu lại vẻ bối rối, lạnh giọng nói:
“Tiêu Bắc Hưng, anh còn biết quay về à?”
“Bao năm qua anh mất tích, nếu không phải tôi chăm sóc mẹ anh, bà ấy sớm đã chết rồi!”
Tôi nghe xong chỉ bật cười khinh miệt.
“Cô gọi đây là chăm sóc mẹ tôi sao?”
Tôi chỉ tay về phía cái ‘chuồng chó’ kia, giọng sắc lạnh, nhìn chằm chằm vào cô ta.
Cố Chu Chu cúi đầu, không trả lời.
Nhưng vẻ bối rối trong ánh mắt đã hoàn toàn bán đứng cô ta.
Lúc này, Thẩm Nam Thanh đột nhiên chen vào:
“Chu Chu, em xem, hắn vừa về đã đánh người! Trên người anh đầy vết thương đây này!”
Hắn nhanh chóng chạy đến kéo tay Cố Chu Chu, vẻ mặt đáng thương:
“Chu Chu, em phải đòi lại công bằng cho anh!”
Cố Chu Chu nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy xót xa.
“Tiêu Bắc Hưng, anh quá đáng thật rồi!”
“Anh sao có thể vô cớ đánh Thẩm Nam Thanh?”
Cô ta nhìn tôi, ánh mắt căm phẫn.
Còn tôi thì chẳng buồn nổi giận nữa, đến cả cảm xúc cũng không đáng để dành cho cô ta.
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt cô ta, lạnh nhạt đến tột cùng.
Dưới ánh nhìn đó, Cố Chu Chu càng thêm bối rối, nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh.
“Tiêu Bắc Hưng, anh muốn làm gì?”
“Tôi nói cho anh biết, chỉ riêng chuyện anh đánh người vô cớ, tôi cũng đủ lý do để hủy diệt anh!”
Cô ta gằn giọng nói:
“Tiêu Bắc Hưng, mau xin lỗi Thẩm Nam Thanh!”
“Và nữa, anh đã về rồi, thì hãy ký đơn ly hôn đi!”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Ly hôn thì đương nhiên là có thể. Nhưng… cô nghĩ chỉ cần nói một câu ly hôn là xong à?”
Cố Chu Chu còn chưa kịp lên tiếng, thì Thẩm Nam Thanh đã vội chen vào:
“Tiêu Bắc Hưng, anh còn muốn gì nữa?”
“Tôi nói cho anh biết, Chu Chu chỉ vì lòng tốt nên mới chưa ra tay thôi, chứ không thì anh đã chết từ lâu rồi!”
“Anh mau ký tên rồi cút đi!”
Hắn quay sang nhìn Cố Chu Chu, sốt sắng nói:
“Chu Chu, em còn khách sáo gì với hắn nữa? Ép hắn ký tên xong, chúng ta có thể bên nhau!”
“Chu Chu, nghĩ đến đứa con của chúng ta đi!”
Hắn nắm lấy tay cô ta, giọng đầy tha thiết.
Nghe vậy, ánh mắt Cố Chu Chu liền trở nên lạnh lùng, nhìn tôi đầy quyết đoán:
“Tiêu Bắc Hưng, ký đơn ly hôn ngay!”
“Sau đó dắt mẹ anh cút khỏi đây!”
“Nếu không, tôi sẽ không khách khí đâu!”
Nói xong, cô ta quay đầu ra lệnh với đám người phía sau:
“Nếu hắn không chịu ký, thì ép hắn ký!”
Ngay khi lời vừa dứt, mấy gã vệ sĩ phía sau lập tức lao về phía tôi.
Tôi nhìn bọn họ, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo.
Bọn chúng hoàn toàn không biết mình sắp gặp phải chuyện gì.
Ngay khi tôi chuẩn bị ra tay, cửa biệt thự bỗng bị người ta đá tung.
Một nhóm người trang bị súng ống đầy đủ xông vào, động tác dứt khoát, nhanh chóng áp chế toàn bộ hiện trường.
“Các người làm gì vậy?!”
Nhìn thấy tình hình, Cố Chu Chu và Thẩm Nam Thanh đều ngẩn người.
Cố Chu Chu lập tức gào lên:
“Ai cho các người vào đây?!”
Nhưng không ai để ý đến cô ta.
Nhóm người kia tiến thẳng đến trước mặt tôi, đồng loạt đứng nghiêm:
“Tướng Tiêu, chúng tôi phụng mệnh đến tiếp ứng!”
Nghe những người kia lên tiếng, Cố Chu Chu lập tức sững người tại chỗ.
Cô ta quay đầu nhìn tôi, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Tiêu Bắc Hưng… anh… anh trở thành tướng quân rồi sao?”
Cô ta trừng mắt, không thể tin nổi, nhìn tôi đầy sững sờ.