Tôi có cảm giác mình thật sự giống một “mèo chiêu tài” được đặt trong tủ kính để trưng bày.

Cuộc sống cứ thế mà ổn định trở lại.

Phòng kinh doanh trong môi trường mới như cá gặp nước, lại thêm hậu thuẫn tài chính mạnh từ Phó Nghiễn Chu, đơn hàng cứ thế bay về như tuyết rơi.

Còn tin tức về Lưu Kiều Kiều và cái công ty cũ kia thì thỉnh thoảng lại truyền đến.

Nghe nói, chỉ ba ngày sau khi tiếp quản công ty, Lưu Kiều Kiều đã bị đứt nguồn vốn.

Giấy đòi nợ từ ngân hàng, thư kiện từ nhà cung cấp chất đống trên bàn làm việc của cô ta.

Lúc đó cô ta mới phát hiện, cái công ty ấy từ lâu đã nợ nần chồng chất, chỉ còn là một cái vỏ rỗng mục nát.

Cô ta muốn tìm Phó Nghiễn Chu, nhưng phát hiện tất cả liên lạc đều bị chặn.

Cô ta tìm đến cha mẹ nhà họ Phó để khóc lóc, nhưng bị nói thẳng hôn ước đã hủy, họ cũng lực bất tòng tâm.

Không cam tâm, Lưu Kiều Kiều bán nhà, bán xe, bán túi xách, muốn bù vào cái lỗ lớn kia.

Nhưng ngần ấy tiền, đối với món nợ hàng trăm triệu, chỉ như muối bỏ bể.

Công ty rất nhanh tuyên bố phá sản, tiến hành thanh lý tài sản.

Còn Lưu Kiều Kiều, từ một nữ nhân viên văn phòng sang chảnh ngày ngày bước vào cao ốc, giờ đã thành một người đàn bà gánh trên lưng cả đống nợ.

9

Tôi cứ ngỡ mọi chuyện đã kết thúc.

Cho đến một ngày, Lưu Kiều Kiều đột ngột xông vào văn phòng công ty mới của chúng tôi.

Cô ta trông vô cùng thảm hại — tóc tai rối bù, lớp trang điểm nhòe nhoẹt, trong mắt đầy tia máu đỏ ngầu.

“Phó Nghiễn Chu! Tô Thi Vũ! Hai người ra đây cho tôi!”

Cô ta gào như kẻ điên.

Lễ tân và bảo vệ không ai ngăn được.

Cửa văn phòng bị đẩy bật ra, mọi người lập tức ngưng hết công việc.

Lưu Kiều Kiều vừa nhìn thấy tôi đã lao thẳng tới.

“Tô Thi Vũ! Đồ tiện nhân! Tất cả là tại cô!”

Anh Lý và Tiểu Mẫn phản ứng cực nhanh, mỗi người một bên giữ chặt lấy cô ta.

“Cô làm cái gì vậy! Bỏ tôi ra!” Lưu Kiều Kiều giãy giụa điên cuồng.

“Là cô! Là cô và Phó Nghiễn Chu cấu kết với nhau gài bẫy tôi! Hai người đã hủy hoại tất cả của tôi!”

Cô ta trừng trừng nhìn tôi.

Tôi đứng lên, lạnh lùng nhìn lại cô ta.

“Tôi hại cô? Lưu Kiều Kiều, cô thử đặt tay lên ngực mà hỏi lương tâm mình xem, rốt cuộc là ai hại ai?”

“Nếu không phải cô ép tôi đến đường cùng, cô sẽ rơi vào bước đường hôm nay sao?”

“Nếu không phải chính cô bày ra cái bẫy đó, muốn hủy diệt tôi, cô có dính vào cái mớ hỗn độn kia không?”

“Chính cô vì tham lam mà tự đẩy mình vào hố. Đáng đời.”

Từng câu từng chữ của tôi như dao cắt vào lòng cô ta.

“Không! Không phải vậy!” Cô ta hét lên, giọng khản đặc.

“Công ty đó vốn là của tôi! Dự án nghìn tỷ đó cũng là của tôi!”

“Là cô! Là cô cướp đi tất cả của tôi!”

“Cô chẳng qua là loại đàn bà dùng thân thể lấy lòng đàn ông, dựa vào cái gì mà được Nghiễn Chu chọn? Dựa vào cái gì mà được ngồi đây?!”

Các đồng nghiệp nam trong phòng không chịu nổi nữa.

“Lưu Kiều Kiều! Cô nói chuyện cho cẩn thận!”

“Không tự quản lý nổi cái công ty thì đừng đến đây làm loạn! Cô còn biết xấu hổ không?”

“Đúng đấy! Thi Vũ là thần tài của chúng tôi, là người có năng lực. Còn cô là cái thá gì!”

“Thần tài?” Lưu Kiều Kiều nghe đến hai từ đó liền bật cười điên dại.

“Ha ha ha ha! Bọn ngu các người! Đến giờ còn bị bịt mắt mà không biết!”

Cô ta quay về phía văn phòng Phó Nghiễn Chu, hét lên điên cuồng:

“Phó Nghiễn Chu! Anh nói đi! Anh nói cho bọn họ biết! Cái con đàn bà kia vốn dĩ không phải thần tài gì cả! Mọi thứ đều là do anh sắp đặt, đúng không?!”

Phó Nghiễn Chu từ văn phòng bước ra.

Anh chẳng buồn nhìn cô ta lấy một cái, chỉ quay sang bảo vệ:

“Đưa cô ta ra ngoài.”

“Tôi không đi!” Lưu Kiều Kiều bám chặt lấy khung cửa.

“Phó Nghiễn Chu! Anh là đồ khốn! Anh gạt tôi! Anh lợi dụng tôi để dọn dẹp đống rác rưởi ở công ty, rồi vứt tôi như rác!”

“Vì con tiện nhân kia mà hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta! Tôi có điểm nào không bằng cô ta?!”

Cô ta gào khóc, muốn giành lấy chút thương cảm.

Nhưng tất cả những người có mặt, không ai mảy may xót thương.

Giọng Phó Nghiễn Chu đầy lạnh nhạt:

“Lưu Kiều Kiều, tôi chưa bao giờ đồng ý hôn ước với cô.”

“Đó chỉ là ý của cha mẹ cô. Từ đầu tôi đã từ chối rồi.”

“Còn về công ty đó…” Anh dừng lại, rồi tiếp:

“Tôi đã cho cô cơ hội. Khi tôi phát hiện cô giả mạo hợp đồng, nếu cô chịu dừng lại và nhận lỗi, có lẽ kết cục đã khác.”

Lưu Kiều Kiều chết lặng.

“Anh… từ đầu… đã biết…”

“Cô nghĩ văn phòng không có camera giám sát sao?”

Câu nói ấy khiến toàn thân cô ta run rẩy.

Sắc mặt trắng bệch, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.

“Không… không thể nào…” Cô ta lẩm bẩm như mất hồn.

Đúng lúc đó, vài người đàn ông mặc vest đen bước vào.

Người đi đầu nhìn thấy Lưu Kiều Kiều, nhếch miệng cười đầy gian hiểm.

“Cô Lưu, cuối cùng cũng tìm được cô rồi. Cô định bao giờ trả 50 triệu mà cô nợ bọn tôi đây?”