“Cái miệng nhỏ đó, ngoài ăn snack còn giỏi miệng lưỡi nữa ha! Chắc là phục vụ từng người một đến mềm chân mềm cẳng, hay là chơi mấy chiêu kích thích gì hơn, mà khiến người ta chết mê chết mệt bảo vệ cô như thế?”

“Không có đàn ông cô sống không nổi hả? Một ngày không bị đè là ngứa ngáy à?”

“Còn mấy người đàn ông này cũng thật là rẻ tiền, bị một con điếm xoay vòng vòng mà còn coi là thần nữ mà cúng! Có giỏi thì soi gương xem lại mình đi! Cái mặt mũi đó mà nghĩ người ta mê được sao?”

“Cô ta chẳng qua chỉ coi mấy người là bậc thang để leo lên thôi! Hôm nay còn phục vụ mấy người, ngày mai là leo lên giường tổng tài rồi!”

3

Điện thoại của công ty vẫn không ngừng đổ chuông, tin dữ trả hàng nối tiếp nhau truyền đến.

Chỉ trong vòng nửa tiếng, tám mươi phần trăm đơn hàng của công ty đã bị tạm dừng.

Biến động lớn như vậy kinh động đến tổng giám đốc được tập đoàn điều xuống điều tra, Phó Nghiễn Chu.

Vừa nhìn thấy Phó Nghiễn Chu, Liễu Kiều Kiều lập tức thu lại bộ dạng chanh chua, đổi sang vẻ mặt uất ức tủi thân, bước nhanh tới đón.

“Nghiễn Chu, cuối cùng anh cũng đến rồi!”

“Anh không biết chi nhánh này kỳ quặc đến mức nào đâu!”

“Chu phó tổng vậy mà lại tuyển một người đi cửa sau, ngày nào cũng chẳng làm gì, em còn không được nói.”

“Hễ em nói một câu, cả phòng kinh doanh liền quay sang đối đầu với em!”

Cô ta ác nhân cáo trạng trước.

Phó Nghiễn Chu không nhìn cô ta, ánh mắt quét một vòng văn phòng hỗn loạn, cuối cùng dừng lại trên người Chu phó tổng, giọng nói lạnh lẽo:

“Chuyện gì?”

Chu phó tổng chịu áp lực nặng nề, cắn răng đem câu chuyện “thần tài” lặp lại một lần nữa.

“Tổng giám đốc, sự việc chính là như vậy.”

“Từ khi Tô Thi Vũ đến công ty chúng ta, thành tích phòng kinh doanh liên tục tăng vọt, từ hạng bét của tập đoàn vọt thẳng lên top ba.”

“Chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp!”

“Cô ấy chính là phúc tinh của chúng ta!”

“Bây giờ thư ký Liễu muốn đuổi cô ấy đi, phúc tinh vừa rời, tài vận liền đứt.”

“Anh nhìn xem, báo ứng lập tức đến ngay rồi!”

Tôi đứng bên cạnh, nghe Chu phó tổng vì giữ tôi lại mà bịa ra những lời hoang đường ấy, ngón chân trong giày cũng sắp móc ra được cả một căn hộ ba phòng.

Nhưng trong lòng tôi vẫn không khỏi cảm kích vì ông ấy dám đứng ra bảo vệ tôi vào lúc này.

“Mèo chiêu tài?”

Phó Nghiễn Chu khẽ nhíu mày, lần đầu tiên nhìn thẳng vào tôi.

“Phì——”

Liễu Kiều Kiều lại bật cười.

“Nghiễn Chu, anh nghe thử xem, đây mà là lời con người nói sao?”

“Thời đại nào rồi mà còn mê tín phong kiến!”

“Em thấy bọn họ là bị con hồ ly tinh này bỏ bùa tập thể rồi!”

Cô ta đột nhiên chỉ thẳng vào tôi, vẻ mặt đầy khiêu khích:

“Đã nói cô ta là mèo chiêu tài, vậy thì để cô ta chứng minh ngay bây giờ đi!”

“Bảo cô ta kéo mấy cuộc điện thoại trả hàng kia quay lại cho tôi!”

“Nếu không làm được, cô ta lập tức cút!”

“Còn mấy người là đồng phạm, cũng cút theo luôn!”

Cả văn phòng trong nháy mắt yên lặng.

Tất cả mọi người nhìn nhau, không ai nói nên lời.

Chuyện này thì chứng minh kiểu gì?

Đúng lúc đó, anh Lý của phòng kinh doanh đột nhiên nảy ra ý, lao thẳng tới trước mặt tôi.

“Thi Vũ, cô đưa một tay ra!”

“Hả?”

Tôi theo phản xạ đưa tay phải ra.

Giây tiếp theo, anh Lý móc điện thoại ra, dùng bàn tay hơi run rẩy của mình nắm lấy tay tôi.

Sau đó, anh ấy gọi cho giám đốc Vương, người vừa đòi hủy toàn bộ đơn hàng ban nãy.

Điện thoại vừa thông, anh Lý bật loa ngoài, giọng vừa cung kính vừa thấp thỏm:

“Giám đốc Vương, chào anh, tôi là Tiểu Lý đây…”

“Tiểu Lý?”

“Tôi đã nói rồi, toàn bộ đơn hàng đều hủy, sau này cũng đừng liên lạc nữa.”

“Công ty các cậu xui——”

Giọng nói bên kia điện thoại vô cùng khó chịu, nhưng mới nói được nửa chừng thì đột nhiên khựng lại.

Vài giây sau, giọng giám đốc Vương lại vang lên, tràn đầy kinh ngạc và phấn khích.

“Khoan đã!”

“Tiểu Lý!”

“Tôi vừa… vừa nhận được một tin nhắn.”

“Dự án lớn ở nước ngoài mà tôi theo đuổi mãi không xong, đối phương vậy mà chủ động nhượng bộ rồi!”

“Trời ơi!”

“Đây là gặp vận gì vậy!”

Anh Lý vẫn nắm chặt tay tôi, kích động hỏi dồn:

“Vậy giám đốc Vương, đơn hàng của công ty chúng tôi…”

“Không trả nữa!”

“Không trả nữa!”

“Không những không trả, tôi còn muốn tăng thêm năm mươi phần trăm!”

“Cậu lập tức làm cho tôi một bản hợp đồng mới, tôi muốn ký ngay bây giờ!”

“Tút——”

Điện thoại cúp máy.

Tất cả mọi người trợn tròn mắt nhìn tôi, rồi lại nhìn điện thoại trong tay anh Lý, vẻ mặt chẳng khác gì gặp quỷ.

“Tôi… tôi trời ơi…”

“Thật… thật sự có tác dụng!”

Anh Lý lắp bắp hét lên, trong giọng nói tràn đầy cuồng hỉ.

Trong nháy mắt, cả phòng kinh doanh sôi trào.

“Trời ơi, thần thật rồi!”

“Thi Vũ!”

“Bồ Tát sống!”

“Cô đúng là Bồ Tát sống của chúng tôi!”

“Mau mau!”

“Người tiếp theo ai tới!”

Một đồng nghiệp khác lao lên như tên bắn, nắm lấy tay còn lại của tôi, gọi cho khách hàng của anh ta.

Kỳ tích lại một lần nữa xuất hiện.

Khách hàng vốn kiên quyết đòi trả hàng, ngay khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, liền nhận được thông báo cổ phiếu của mình tăng trần.

Vui mừng đến mức không những không trả hàng, mà còn đặt luôn cả đơn của năm sau.

Ánh mắt mọi người nhìn tôi, từ che chở… đã hoàn toàn biến thành sự sùng bái cuồng nhiệt.