Trên mạng có người bày rằng: cứ kiên trì gọi “chồng yêu” với crush 30 ngày, rồi anh ta sẽ tự nhiên chấp nhận mối quan hệ.
Tôi làm theo, kiên trì gọi nam thần là “chồng” suốt 30 ngày, dù anh ấy lúc nào cũng hững hờ, chẳng buồn đáp lại.
Đến ngày thứ 31, tôi mới phát hiện mình… nhắn nhầm người.
Thì ra suốt thời gian qua, tôi vẫn đang gửi tin cho người bạn cùng phòng lạnh lùng của anh ấy.
Anh ấy đột nhiên trả lời:
【Ừm.】
【Có chuyện gì vậy?】
1
Trên mạng có người nói:
【Đàn ông không cần phải theo đuổi, cứ áp đặt tình cảm thôi, trực tiếp gọi “chồng” là được rồi.】
【Cô gọi anh ta là “chồng” suốt hai tháng, anh ta sẽ dần dần thấy mình đúng là chồng cô thật.】
Tôi nghĩ, mạng đúng là nơi học được mấy chiêu đỉnh cao.
Sau khi cân nhắc rất lâu – đúng năm giây – tôi lỡ tay gõ một câu vào khung chat với nam thần:
【Chồng ơi, bài toán cao cấp này em không giải được nè, dạy em với nha~】
Phía bên kia phản hồi rất nhanh:
【?】
【Chồng cũng không biết à?】
【Em nhắn nhầm người rồi.】
【Không nhầm đâu.Nếu anh không biết thì em hỏi người khác vậy.】
【……Bước ba dùng biến đổi Fourier.】
Anh ấy chỉnh lại hướng suy nghĩ của tôi, và tôi giải ra được kết quả rất nhanh.
【Chồng ơi anh giỏi quá trời luôn, cảm ơn chồng nha~】
Phía đối diện gửi một dấu ba chấm【……】,dòng trạng thái vẫn hiện “đang nhập văn bản”.
Ba phút sau, cuối cùng anh ấy cũng trả lời, chậm rãi:
【Đừng gọi tôi là chồng.】
Tôi lập tức đồng ý:
【Dạaa, chồng yêu, em nghe lời mà~】
Tối hôm đó, lúc tôi về ký túc xá thì bị cô quản lý gọi lại.
“Đoá Đoá này, hôm nay có người gửi cho em sách tài liệu Toán cao cấp nè.”
Tôi mở ra xem, thấy trên trang bìa có nét chữ nắn nót, thanh tú:
【Những dạng bài tương tự có ở chương 3, trang 35.】
Tôi lật đến trang 35, thấy các trọng điểm đã được đánh dấu kỹ càng bằng bút dạ quang.
Tôi rút ra kết luận:
Miệng thì cứng đấy, nhưng cơ thể thì thành thật lắm.
Đàn ông quả là dễ đổ khi bị áp đặt tình cảm.
Vậy nên tôi càng ngày càng nhắn tin táo bạo hơn.
Gọi một tiếng “chồng” là chuyện thường ngày.
【Chồng ơi, buổi sáng có nhớ em hong?】
【Chồng ơi, trưa nay anh ăn gì?】
【Chồng ơi, chiều nay anh chơi bóng rổ đẹp trai lắm luôn á!】
【Chồng ơi, anh đạt giải quốc gia trong cuộc thi Tin học rồi, anh siêu ghê luôn đó!】
…
Chỉ tiếc là, ngoài ngày đầu tiên còn đôi ba câu đối đáp, những ngày sau trả lời cứ cụt ngủn:
【Không.】
【Cảm ơn.】
【Cảm ơn, do mọi người cùng cố gắng thôi.】
…
Bộ dạng cực kỳ hờ hững, lạnh nhạt.
Nhưng cũng đúng, chưa đủ hai tháng mà, chưa cưa đổ là chuyện bình thường.
Tôi cứ tiếp tục gọi là được.
Tôi tổng kết chiến lược thành ba nguyên tắc lớn, mỗi ngày kiên trì áp dụng:
Sáng sớm câu đầu tiên: “Chồng dậy chưa đó?”
Trưa: “Chồng nay ăn gì?”
Trước khi ngủ: “Chồng ngủ ngon nha, mơ đẹp nữa.”
Đến ngày thứ 31, vừa tan học buổi trưa, tôi bỗng không thấy điện thoại đâu.
Tôi chạy đi tìm mấy vòng mà vẫn không thấy.
Hôm nay là buổi học chung lớn, cả giảng đường hơn trăm sinh viên khoa Tài chính ngồi kín.
Tôi ủ rũ thở dài, đúng lúc ấy Hà Minh Cảnh – người quên mang bình nước – quay lại.
Biết chuyện, cậu ấy lập tức lấy điện thoại gọi thử cho tôi qua WeChat.
Tiếng chuông vang lên từ kẽ ghế trong giảng đường – thì ra điện thoại rơi ở đó.
Tôi đỏ mặt tìm lại được điện thoại, liên tục nói cảm ơn.
Hà Minh Cảnh cười tít mắt:
“Cậu cúp máy đi nha.”
Tôi cúi đầu nhìn màn hình – mặt lập tức biến sắc.
—— Tài khoản này… mới đúng là của Hà Minh Cảnh?
Đúng lúc ấy, hai tin nhắn mới hiện lên:
【Ừm.】
【Có chuyện gì vậy?】
Hà Minh Cảnh thấy sắc mặt tôi không ổn, cúi đầu nhìn qua:
“Điện thoại bị trầy màn hình rồi hả?”
“Ơ, cậu quen bạn cùng phòng của tớ à?”
Cậu ấy chỉ vào cái avatar “chồng yêu” mà tôi gọi suốt 30 ngày qua.
“Cố Quý Thì hơi lạnh lùng, bí ẩn đó nha, không ngờ cậu lại quen anh ấy.”