“Chúng ta vốn dĩ tính cách chẳng hợp. Cô nhìn lại mình đi, suốt ngày u ám, sống với cô tôi sắp nghẹt thở rồi!”
“Tôi cần một người có thể thấu hiểu tôi, ủng hộ tôi, đồng điệu tâm hồn với tôi, chứ không phải một bảo mẫu chỉ biết nấu cơm dọn nhà!”
Tôi nhìn gương mặt ông đỏ bừng vì kích động, cùng sợi chỉ đỏ trên cổ tay run lên kịch liệt theo cảm xúc, chỉ thấy buồn cười đến chua chát.
Đồng điệu tâm hồn sao?
Ông ngay cả con gái mình còn chẳng buồn hiểu, lấy tư cách gì mà nói đến tâm hồn.
Không lâu sau, bà nội đã biết chuyện, vội vàng chạy đến.
Vừa vào cửa, bà đã nắm tay mẹ tôi, nước mắt nước mũi giàn giụa mà khuyên nhủ.
“A Vãn à, Văn Bân chỉ là nhất thời hồ đồ thôi. Đàn ông ấy mà, ai chẳng có lúc chơi bời ong bướm ngoài kia? Con nhịn một chút đi.”
“Con không thể ly hôn được, ly hôn rồi thì Niệm Niệm phải làm sao? Nó chẳng phải thành đứa trẻ không cha hay sao!”
Nói xong, bà còn định kéo tôi qua làm đạo cụ.
Tôi lạnh lùng nhìn bà, thốt ra một câu khiến mặt bà lập tức tái mét.
“Bà nội, giữa bà và ông nội… cũng đâu có chỉ đỏ, đúng không?”
Tay bà nội cứng đờ giữa không trung, kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi tiếp lời:
“Chỉ đỏ của ông nội nối với bà Trương ở sát vách, có phải không?”
Chuyện này vốn là bí mật ai cũng biết trong cả khu tập thể.
Ông nội và bà Trương từng là mối tình đầu, vì gia đình ngăn cản mà phải chia xa, sau đó mỗi người đi lấy người khác.
Cả đời bà nội đều sống trong oán hận, luôn so đo với một người phụ nữ vô hình.
Vậy mà giờ, bà lại muốn mẹ tôi đi vào vết xe đổ của bà.
“Con… con là sao chổi! Nói bậy cái gì thế!” Bà nội run rẩy cả người, giận dữ chỉ tay vào mặt tôi mắng.
Ba tôi cũng quát lớn:
“Giang Niệm! Mau xin lỗi bà nội!”
Nhưng mẹ đã kéo tôi ra sau lưng, ánh mắt thẳng thắn nhìn bà nội, giọng điệu bình tĩnh mà kiên định.
“Mẹ, đủ rồi.”
“Con và Giang Văn Bân hết duyên rồi, chuyện này không liên quan đến con trẻ.”
Bà rút tay khỏi bàn tay đang siết chặt của bà nội, rồi đi đến trước mặt ba tôi.
“Giang Văn Bân, tôi đồng ý ly hôn.”
Ba tôi dường như không ngờ mẹ lại sảng khoái đến vậy.
Ông sững người một chút, rồi lập tức hiện ra vẻ như trút được gánh nặng.
“Được, cô đồng ý là tốt. Về tài sản, tôi sẽ không để cô và Niệm Niệm chịu thiệt.”
Ông nói nghe thật hay, nhưng tờ thỏa thuận ly hôn đưa ra lại toàn tính toán.
Căn nhà này là ông mua trước khi cưới, chỉ chịu đưa cho mẹ tôi ba mươi vạn.
Còn về tôi, mỗi tháng cho hai ngàn tiền nuôi dưỡng, đến khi tôi đủ mười tám tuổi.
Hai ngàn, ở thành phố hạng nhất này thì đủ làm gì?
Công ty của ông đang phát triển mạnh, chiếc xe ông mới mua cũng cả triệu.
Bà nội còn phụ họa:
“A Vãn, Văn Bân khởi nghiệp không dễ, con đừng làm khó nó nữa. Ba mươi vạn là nhiều rồi, đủ cho con và Niệm Niệm sống tiết kiệm.”
Tôi tức đến mức muốn xông lên xé nát bản thỏa thuận đó, nhưng bị mẹ giữ lại.
Tôi tưởng mẹ sẽ giống trước đây, vì tôi mà tiếp tục nhẫn nhịn, thỏa hiệp.
Nhưng lần này, mẹ chỉ liếc qua bản thỏa thuận, rồi từ ngăn kéo lấy ra một tập hồ sơ khác, đẩy đến trước mặt ba.
“Đây là thỏa thuận tôi soạn, anh xem đi.”
Ba tôi khinh thường mở ra, mới nhìn thoáng qua, sắc mặt đã thay đổi.
“Tô Vãn, cô điên rồi sao? Cô muốn căn nhà này, còn đòi cả mười phần trăm cổ phần công ty của tôi?”
Mẹ bình tĩnh nhìn ông:
“Căn nhà này, tiền đặt cọc là anh trả, nhưng hơn mười năm trả góp sau đó đều là tôi gánh. Vốn khởi nghiệp công ty của anh, là tiền sính lễ mà ba mẹ tôi cho. Tôi không đòi thêm, chỉ lấy lại thứ vốn dĩ thuộc về tôi.”
Nói xong, mẹ lại lấy từ tập hồ sơ ra vài tấm ảnh, ném xuống bàn.
Trong ảnh, là cảnh ba tôi cùng người phụ nữ kia ôm ấp thân mật, ra vào khách sạn.
3
Thời gian, địa điểm, đều rõ ràng mồn một.
“Hoặc là, anh muốn chúng ta gặp nhau ở tòa án? Để cho đối tác và cổ đông của anh nhìn thấy, vị ‘thanh niên tài tuấn’ này ngoại tình trong hôn nhân, vứt bỏ vợ con thế nào?”
Sắc mặt ba tôi lúc đỏ lúc trắng, ông trừng mẹ tôi như thể lần đầu mới nhận ra con người thật của bà.
“Cô… cô điều tra tôi?”
“Không, tôi chỉ đang bảo vệ tôi và con gái mình.” Giọng mẹ tôi bình thản, không gợn sóng.
Cuối cùng, ba tôi nghiến răng, ký vào bản thỏa thuận của mẹ.
Khi rời đi, ông không thèm nhìn tôi một cái, chỉ lạnh lùng cười với mẹ: