Cũng đúng thôi, bốn người họ mới là một gia đình thật sự, tôi biết rõ họ còn có một nhóm khác mà không có tôi.
Tôi cũng chẳng hy vọng được ai hồi âm, chỉ là thông báo trước, để tránh hai hôm tới lại bị họ làm phiền.
Không ngờ, anh trai lại bất ngờ nhắn trong nhóm.
“Bọn anh còn vài hôm nữa mới về, anh nhờ bạn đến đón em.”
Tôi vừa định nhắn lại là không cần, thì anh lại gửi tiếp một tin nữa:
“Đừng có mà lại nổi máu bỏ đi lung tung, anh đã bảo người giám sát em rồi, đừng làm mất mặt nhà họ Tần nữa!”
Tôi mím môi, xóa đoạn định viết, chỉ trả lời lại một chữ: “Ừ.”
Quả nhiên, chẳng thể hy vọng họ sẽ đối xử tốt với tôi.
8
Dù nói vậy, nhưng khi thấy người đến đón tôi ở sân bay lại là Giang Diễn, tôi vẫn không khỏi sững sờ.
Anh tôi mà cũng có bản lĩnh nhờ được đại thiếu gia nhà họ Giang đến đón tôi sao?
Lúc tôi từ sảnh sân bay bước ra, đã chờ khá lâu vẫn không thấy ai đến đón, còn tưởng bị Tần Bách Xuyên chơi khăm.
Vừa đi được mấy bước, tôi đã nhìn thấy Giang Diễn.
Anh tựa hờ vào thân xe, tay lật xem điện thoại với vẻ mặt thờ ơ, nhìn như sắp lên xe rời đi.
Tôi vội vàng bước nhanh lại gần chào hỏi.
“Chào anh, là anh đến đón tôi sao?”
Giang Diễn nghe vậy thì quay sang nhìn tôi, không hiểu vì sao anh nhìn tôi rất lâu, mãi sau mới mỉm cười mở miệng.
“Ừ, lên xe đi.”
Anh lịch thiệp giúp tôi xếp hành lý lên xe, tôi hơi ngại ngùng ngồi vào ghế phụ.
Giang Diễn đặt tay lên vô lăng nhưng lại không lái xe ngay.
Tôi quay sang, có chút khó hiểu nhìn anh, còn anh thì như bị chọc cười.
“Đi đâu?”
Chẳng lẽ anh tôi không đưa địa chỉ cho Giang Diễn?
Tôi đành báo địa chỉ nhà họ Tần, không dám nhìn anh nữa, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giang Diễn cũng rất tinh tế, không nói thêm lời nào.
Chúng tôi cứ thế im lặng suốt quãng đường về tới nhà.
Nhưng khi tôi nhìn thấy căn nhà tối om của nhà họ Tần thì không khỏi thấy khó hiểu.
Bình thường nhà có giúp việc, biết tôi về muộn cũng sẽ để lại đèn sáng.
Hôm nay là thế nào?
Chào tạm biệt Giang Diễn xong, tôi đẩy hành lý đến cửa nhà, lòng đầy nghi hoặc.
Trong nhà không bật đèn, nhưng cửa lại mở.
Tôi do dự một lát rồi vẫn xách hành lý bước vào.
Ngay giây tiếp theo, một chiếc khăn ẩm ướt bất ngờ bị bịt lên miệng mũi tôi từ phía sau, mùi lạ xộc thẳng vào khoang mũi.
Tôi gần như lập tức cảm thấy choáng váng, ý thức được có chuyện không ổn liền vùng vẫy thoát ra.
Thời gian ở Bắc Kinh, tôi từng học chút kỹ năng tự vệ.
Giờ cũng có tác dụng, tôi gỡ được tay kẻ đó, lao về phía cửa.
Nhưng thuốc mê đã bắt đầu phát tác.
“Cứu…”
Tôi thậm chí không còn sức để kêu cứu, chân mềm nhũn, loạng choạng ngã xuống ngay bên ngoài cửa nhà.
Hình ảnh cuối cùng còn đọng lại trong tâm trí tôi — là ánh mắt hung hãn của kẻ tấn công, và ánh đèn pha xe phía sau chói lòa như cứa vào mắt.
9
Khi mở mắt ra lần nữa, thứ đầu tiên tôi thấy là trần nhà trắng toát của bệnh viện.
“!”
Tôi gần như bật dậy ngay lập tức, nhưng lại vô tình làm người đang gục ngủ bên giường thức giấc.
“Không sao rồi, yên tâm đi, tên đó đã bị bắt rồi.”
Thấy vẻ mặt hoảng hốt của tôi, Giang Diễn nhẹ giọng trấn an.
Từ những lời kể của anh, tôi dần ráp lại được những gì đã xảy ra sau đó.
Hóa ra tôi để quên túi xách trên xe anh, anh quay lại tìm thì đúng lúc thấy cảnh tôi đang bị tên kia truy đuổi.
Mọi chuyện sau đó diễn ra như lẽ thường. Sự xuất hiện kịp thời của Giang Diễn khiến tên kia hoảng sợ bỏ chạy, mà khu biệt thự này đâu phải dạng vừa, hệ thống an ninh nghiêm ngặt, kẻ tấn công nhanh chóng bị bắt và giải giao đến đồn cảnh sát.
“Cảm ơn anh! Nếu hôm đó anh không quay lại thì em có khi đã…”
Toàn thân tôi lạnh toát, trong lòng chỉ còn lại cảm giác sợ hãi.
Chỉ cần nghĩ đến những gì có thể đã xảy ra, cơ thể tôi khẽ run lên.
Một bàn tay ấm áp xoa nhẹ lên đầu tôi, Giang Diễn dịu dàng xoa tóc.
“Không sao rồi, đừng lo nữa.”
Ánh mắt anh sâu lắng, dịu dàng khiến tôi bất giác thấy an tâm lạ thường.
“À đúng rồi, lúc em còn bất tỉnh có người gọi đến liên tục. Anh có nghe máy một lần, nhưng…”
Nhìn vẻ ngập ngừng của anh, tôi biết ngay là nhà họ Tần gọi.
Tôi nhận lấy điện thoại, nhìn mấy chục tin nhắn chưa đọc và cả đống cuộc gọi nhỡ, sau đó bấm gọi lại.
“Hạ Trúc! Mày còn dám bắt máy hả? Tao còn tưởng mày sớm theo thằng đàn ông hoang nào chạy mất rồi cơ!”
Tôi liếc nhìn “thằng đàn ông hoang” đang bị mắng kia — anh đang đứng ngoài ban công, khéo léo né tránh để tôi không khó xử.
Đầu dây bên kia vẫn tiếp tục om sòm, ba và mẹ lần lượt thay nhau mắng:
“Con không thể học theo An An một chút, khiến ba mẹ đỡ phải lo à?”