“Đã điều tra lý lịch chưa? Có thói quen xấu nào không? Có phải đang cố bám fame không?” An An thậm chí còn không mở mắt.

“Điều tra rồi, điều tra rồi! Lý lịch sạch sẽ, lại còn là fan của chị nữa đó!”

“Vậy dắt về đi, để chị phỏng vấn một lượt.”

“Tuân lệnh!”

Tôi nhìn cảnh ấy, mỉm cười lắc đầu.

Đúng lúc đó, dòng bình luận đỏ rực đã trôi suốt hơn chục năm trước mắt tôi đột nhiên chuyển thành màu vàng dịu dàng.

【Chúc mừng ký chủ! Đã thành công thay đổi kết cục bi kịch của toàn bộ nhân vật!】

【An An không trở thành phản diện lạnh lùng. Cô ấy đã có điểm yếu, cũng có áo giáp.】

【Đường Đường không trở thành nữ phụ si tình não tàn. Cô ấy đã học được cách nhận biết chân tình, cũng có dũng khí để bảo vệ người thân.】

【Đây là… cái kết tốt đẹp nhất.】

Những dòng chữ vàng lấp lánh tan ra như bụi sao, hòa vào làn gió nhẹ buổi chiều.

Tôi nhấc tách trà, khẽ nhấp một ngụm.

“Chồng à.”

“Hửm?”

“Anh nói xem, có phải chúng ta nên bắt đầu chuẩn bị của hồi môn cho hai đứa nhỏ rồi không?”

Ông chồng tôi trở mình, lẩm bẩm:

“Vội gì chứ, ai xứng với con gái mình, còn phải qua cửa anh đã.”

Nhìn hai đứa trẻ tính cách trái ngược nhưng luôn dựa vào nhau, tôi biết rõ.

Bất kể tương lai ra sao, chỉ cần chúng còn bên nhau, thì không gì là không thể vượt qua.

Dù sao, đây cũng là “nữ chính” và “nữ phụ phản diện” do chính tay tôi nuôi lớn mà.

(Hoàn chính văn)

Phiên ngoại: Giấy chứng nhận lên chức con rể

Năm An An và Đường Đường hai mươi sáu tuổi, ngưỡng cửa nhà tôi suýt bị giẫm sập.

Cũng chẳng phải vì lý do gì to tát, chỉ tại con bé Đường Đường, trong lễ trao giải Nữ chính xuất sắc nhất, dám lườm đưa tình với Ảnh đế hot nhất hiện nay — Tống Trì — trước ống kính phát sóng toàn cầu.

Hôm sau, từ khóa tìm kiếm đứng đầu hot search.

Ngày thứ ba, Tống Trì xách theo một đống quà lớn nhỏ, đứng trước cổng biệt thự nhà tôi.

Lúc đó, ông chồng thường ngày mặt lạnh như tiền của tôi đang ngồi trong phòng khách mài dao gọt trái cây soạt soạt bằng đá mài.

An An thì ngồi trên ghế đơn, tay cầm một tập hồ sơ dày cộp, ánh mắt sau cặp kính gọng vàng còn lạnh hơn cả ly cà phê đen trong tay.

Tôi thì bình tĩnh uống trà, liếc nhìn dòng bình luận trôi qua:

【Hahaha cảnh báo bể máu! Ảnh đế này đến gặp phụ huynh mà như đi qua Quỷ Môn Quan vậy!】

【Nhìn con dao trong tay ba kìa! Phản chiếu ánh sáng rồi! Đó là sát khí thật sự chứ không phải phép ẩn dụ đâu!】

【Cái tập tài liệu trong tay chị An… chẳng lẽ là điều tra ba đời nhà ảnh đế luôn rồi?!】

Chuông cửa vang lên.

Tôi đặt tách trà xuống, mỉm cười gọi:

“Cửa không khóa, vào đi.”

01

Tống Trì bước vào, rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng.

Nhưng khi nhìn thấy “ba mặt một lời” trong phòng khách, bước chân anh ta vẫn lảo đảo một chút.

“Chú… dì… chị… cháu là Tống Trì ạ.”

Ảnh đế thường ngày lạnh lùng cấm dục trên màn ảnh, lúc này lại cười khờ như cậu con trai ngốc nhà địa chủ, lễ phép đặt quà lên bàn trà.

Toàn là hàng hiếm cực khó mua, rõ ràng đã đầu tư không ít công sức.

Đường Đường từ trên lầu chạy xuống như con chim sẻ nhỏ vui mừng, ôm lấy cánh tay Tống Trì, nũng nịu với chúng tôi:

“Ba, mẹ, chị! Mọi người đừng nghiêm trọng vậy mà, làm anh ấy sợ hết rồi kìa!”

Chồng tôi hừ lạnh một tiếng, lưỡi dao gọt trái cây trong tay vung nhẹ vào không khí, sau đó cầm một quả táo lên bắt đầu gọt.

“Nghiêm trọng? Ba có sao? Ba chỉ muốn gọt táo mời khách thôi mà.”

Vỏ táo được gọt mỏng như cánh ve, liền mạch không đứt, khiến yết hầu của Tống Trì khẽ động đậy, trán toát mồ hôi.

An An đẩy gọng kính, ném xấp tài liệu trong tay xuống bàn trà một tiếng “bốp” khiến ai nghe cũng lạnh sống lưng.

“Tống Trì, nam, 27 tuổi, debut 5 năm không dính lấy một scandal. Trông có vẻ sạch sẽ.”

An An nói với giọng nhàn nhạt, không nghe ra khen hay chê.

Tống Trì vừa định thở phào, thì An An đổi tông:

“Nhưng, năm hai đại học, anh từng vì lười thi cao cấp toán mà nấu lẩu trong ký túc xá gây chập điện, viết bản kiểm điểm 3.000 chữ. Dù không nghiêm trọng, nhưng đủ cho thấy khả năng tư duy logic và đánh giá rủi ro của anh cần cải thiện.”

Tống Trì đơ người.

Đường Đường cũng đơ người: “Chị… chị điều tra ra được cả chuyện này luôn á?!”

An An liếc cô một cái: “Đã muốn bước vào nhà này, đến màu quần lót tôi cũng phải nắm rõ.”