Một ngày trước hạn chót nộp nguyện vọng, con trai tôi đột nhiên đổi từ nguyện vọng đại học top đầu sang cao đẳng.

Trong khi tôi đang lo sốt vó cho tương lai của nó, thì nó lại đang than vãn với chồng cũ của tôi:

“Bố à, con cuối cùng cũng hiểu vì sao bố ly hôn với mụ phù thủy đó rồi! Sống với bà ta ngột ngạt chết đi được!”

“Trong mắt bà ấy, con chỉ là cái máy học, con rối bị giật dây! Học trường nào, chọn ngành gì cũng phải nghe lời bà ta hết, dựa vào đâu chứ?”

“Bà ta chẳng qua chỉ muốn người khác khen bà ta dạy được thằng con giỏi thôi! Con cố tình đổi nguyện vọng sang cao đẳng, để xem bà ta bị thiên hạ cười vào mặt trong tiệc mừng tốt nghiệp!”

Lúc đó tôi mới nhận ra, tất cả những gì tôi cho là cố gắng—ngàn ngày đêm kề cận con chiến đấu với kỳ thi đại học—chỉ là một trò cười.

Sau đó, con trai đúng như mong muốn, nhận được giấy báo trúng tuyển của trường cao đẳng.

Nó chạy đến chất vấn tôi:

“Mẹ không sửa lại nguyện vọng của con à?”

Tôi nhìn nó:

“Sao? Đây chẳng phải là cuộc đời mà con muốn à?”

Ngày cuối cùng để nộp nguyện vọng đại học, con trai tôi đột nhiên đổi nguyện vọng từ Đại học Công nghệ Cáp Nhĩ Tân sang một trường cao đẳng nghề ở Hàng Châu.

May mà mấy ngày gần đây tôi ngày nào cũng đăng nhập vào trang điền nguyện vọng cả chục lần, sợ con trượt nguyện vọng, uổng phí số điểm cao ngất ngưởng của nó.

Tôi vừa mở trang web, định sửa lại nguyện vọng cho con.

Thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng động.

Con trai tôi đã về.

Tôi đặt máy tính xuống, định hỏi xem chuyện gì xảy ra.

Nhưng nó đang nghe điện thoại, tập trung đến mức không hề để ý đến tôi.

Tôi vừa định lên tiếng.

Thì nghe thấy nó nói:

“Bố à, hồi đó con còn nhỏ không hiểu chuyện, con hận bố vì bỏ rơi mẹ con vì con hồ ly tinh đó. Nhưng giờ con mới biết mình sai quá sai!”

Tôi sững người.

Ngay khoảnh khắc đó, máu như dội ngược lên đầu.

Cổ họng như bị nhét đầy xi măng, không thể phát ra tiếng nào.

Tôi chẳng hay, từ lúc nào hai bố con lại thân thiết đến thế?

Năm con vào lớp 7, Chu Húc ngoại tình, bị tôi bắt tại trận.

Ly hôn xong, tôi giành quyền nuôi con.

Chu Húc vẫn chuyển tiền sinh hoạt mỗi tháng, nhưng chưa từng xuất hiện.

Con trai hận bố nó vì đã bỏ rơi hai mẹ con, từ đó hai người chẳng khác gì kẻ thù.

Lên cấp 3, Chu Húc thay đổi, bắt đầu tặng mô hình Gundam, gửi đồ ăn vặt từ nước ngoài về, cố gắng lấy lòng con.

Nhưng những món quà đó, con tôi không thèm ngó tới.

Lúc đó, nó còn nắm tay tôi, nói:

“Mẹ ơi, mình không cần đồ của cái đồ cặn bã đó! Mẹ chờ con nhé, sau này con sẽ thành công, để ông ta hối hận vì đã bỏ rơi mẹ con mình!”

Thế mà bây giờ, nó lại nói:

“Bố, là do con không hiểu chuyện, hiểu lầm bố bao nhiêu năm! Nếu là con, chắc con cũng sẽ vì dì Lưu mà bỏ cái mụ phù thủy đó!”

Nó nói nó hiểu cho bố nó.

Nó gọi tôi là mụ phù thủy.

“Dù gì bà ta cũng là mẹ con, con nói năng cho cẩn thận chút đi!”

Đầu dây bên kia, vang lên giọng Chu Húc đầy đắc ý.

Con tôi hếch cằm, hờ hững đáp:

“Cẩn thận gì chứ, con nói thật lòng mà! Dì Lưu hơn cái mụ phù thủy kia gấp cả trăm lần! Con thà được chui ra từ bụng dì ấy còn hơn!”

“Ái chà, con đúng là…” Chu Húc cười khẽ đầy bất lực, “Nhưng con sửa nguyện vọng thành cao đẳng sau lưng mẹ, lỡ bị bà ấy phát hiện, bà ấy đánh gãy chân con thì sao?”

“Bà ta dám! Nếu bà ta đánh con, con báo công an kiện bà ta bạo hành! Bố không biết đâu, sống với bà ta ngột ngạt muốn chết, sáng nào mở mắt ra bà ta cũng bắt con học thuộc từ vựng tiếng Anh!”

“Bố biết điều tệ nhất là gì không? Lần thi thử đầu tiên con bị cảm, con xin nghỉ, bà ta không cho! Còn nói muốn con làm quen với cảm giác thi khi đang bệnh. Bảo là nếu lỡ gặp tình huống đó trong kỳ thi thật, thì cũng không đến nỗi cuống cuồng tay chân!”

“Mẹ con làm vậy cũng vì muốn tốt cho con thôi!”

“Tốt cái gì mà tốt? Rõ ràng là cố tình hành con! Muốn rủa con thì có! Mẹ con chỉ là một người giúp việc, thứ duy nhất bà ta kỳ vọng là con thành đạt, để đến bữa tiệc mừng tốt nghiệp còn vênh váo khoe với họ hàng nhà bà ấy!”

“Hừ, con cố tình không để bà ta được như ý!”

Chu Húc hơi lo lắng:

“Con không thích mẹ, thì sau khi tốt nghiệp đại học đừng liên lạc nữa là được, nhưng đừng vì chuyện này mà đánh cược cả tương lai. Điểm của con cao như vậy, mà bị trường cao đẳng nhận thì uổng lắm!”

“Bố không hiểu đâu. Bây giờ bà ta quan tâm nhất là nguyện vọng đại học của con. Ngày nào cũng dính vào trang điền nguyện vọng. Nếu phát hiện con đổi sang cao đẳng, chắc chắn sẽ sợ chết khiếp! Với tính sĩ diện của bà ta, cho dù con không nói gì, bà ta cũng sẽ tự ý sửa lại thôi! Như vậy, vừa dọa cho bà ta một trận, vừa không ảnh hưởng đến việc con vào Đại học Công nghệ Cáp Nhĩ Tân!”

“Con đúng là thông minh thật đấy!”

“Tùy bố nói gì cũng được!”

Chu Húc lại hỏi:

“Nếu mẹ con biết được mưu tính của con thì sao?”

“Ôi dào, không sao đâu. Dù gì hôm nay bà ta cũng đi làm giúp việc theo giờ rồi, lấy đâu ra thời gian mà biết? Với lại, cho dù bà ta biết thì làm gì được con? Con bây giờ là niềm hy vọng lớn nhất của bà ta. Nói thẳng ra, cho dù con đứng ngay trước mặt bà ta, nói mấy lời chọc tức, bà ta cũng phải nghe lời con răm rắp thôi!”

Con trai vừa cười hí hửng vừa đi vào phòng.

Tôi mềm nhũn cả tay chân, suýt nữa đứng không vững.