Sau khi thoát khỏi nạn hạn hán lớn, tôi ôm cái bụng đã mang thai tám tháng tìm đến chồng là đoàn trưởng để nương nhờ, nhưng lại bị anh ta và người chị dâu góa phụ chặn lại ngay trước cổng khu quân sự.
Anh ta nói với mọi người rằng tôi là một người họ hàng nghèo khổ từ quê lên, còn chị dâu góa mới là vợ đoàn trưởng thực sự.
Tôi làm ầm lên một trận, nhưng đúng lúc đó lại gặp phải dư chấn động đất, cả tôi và chị dâu đều bị sinh non.
Lúc khó sinh, tôi liên tục gọi “chồng ơi, chồng ơi” giữa đám đông, cuối cùng anh ta mềm lòng cho tôi vào phòng sinh trước. Chị dâu thì vì sinh khó mà mất máu đến chết.
Anh ta im lặng mai táng chị dâu, sau đó trở về khu nhà dành cho gia đình quân nhân, làm rõ thân phận của tôi rồi hết mực cưng chiều mẹ con tôi.
Tôi tưởng anh ta cuối cùng cũng đã hồi tâm chuyển ý.
Cho đến ba mươi năm sau, anh ta điên cuồng kéo tôi cùng chết trong biển lửa.
“Trần Y Y, tại sao người chết không phải là cô?!”
Ngọn lửa ngùn ngụt nuốt chửng tôi và người đàn ông ấy, nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại trở về đúng cái ngày sinh non ấy.
Nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu của Tưởng Thành Dương khi anh ta đẩy Dương Tú vào phòng sinh, tôi đỏ hoe mắt, gắng chịu từng cơn co thắt tử cung, đặt tay lên bụng:
“Con gái à, đợi con chào đời bình an rồi, chúng ta sẽ không cần người bố này nữa.”
1.
Dưới thân truyền đến từng cơn đau dữ dội, tôi không kiềm được hét lên thảm thiết.
Tưởng Thành Dương chỉ cách tôi một cánh tay lại chỉ lạnh lùng liếc qua, rồi vội vàng đẩy Dương Tú vào phòng sinh trước.
“Người đâu rồi! Bác sĩ y tá mau đến cứu vợ tôi! Cô ấy mà có chuyện gì, tôi xử hết các người!”
Tiếng gào thét của Tưởng Thành Dương vọng vào tai tôi giữa cơn hỗn loạn vì dư chấn.
Nghe thấy anh ta có sự lựa chọn khác kiếp trước, tôi chắc chắn, anh ta cũng đã trọng sinh như tôi.
Để bù đắp cho cái chết vì sinh khó của Dương Tú, kiếp này anh ta lựa chọn bỏ rơi tôi và đứa con gái chưa ra đời của mình.
Sau dư chấn, bệnh viện vô cùng lộn xộn, giọng nói của Tưởng Thành Dương vẫn vang lên sắc bén giữa đám đông:
“Đoàn trưởng, ít ra cũng để lại một người đi. Cô em họ từ quê lên của anh cũng…”
“Câm miệng! Anh không nghe thấy mệnh lệnh của tôi à? Cô ta là gì của anh, đến lượt anh quan tâm chắc?”
Tưởng Thành Dương thô bạo ngắt lời:
“Một đứa nhà quê, khỏe như trâu, sao lại không tự sinh được?”
“Còn nói nữa, ông đây xử anh trước đấy!”
Tim tôi nhói lên dữ dội.
Lần này, anh ta thực sự thà để tôi chết trong phòng sinh!
Cơn co thắt tử cung đau đến xé lòng khiến tôi biết, mình tuyệt đối không thể ngồi chờ chết!
Nhìn quanh thấy mọi người đều đã đi hết, tôi lập tức nắm lấy tay con trai sáu tuổi, nghiến răng nói:
“Nhanh, giúp mẹ kiếm một cái khăn.”
Nhận lấy chiếc khăn từ tay con, tôi vặn nó lại thành cuộn rồi cắn chặt trong miệng, cố gắng điều hòa nhịp thở trong căng thẳng.
Sau đó ôm bụng, mở rộng hai chân, tôi cắn răng, dồn toàn lực rặn xuống.
Ngay sau đó, cơn đau tưởng như muốn giết chết tôi ập đến từ hạ thể, như thể cả cơ thể bị ném vào máy xay thịt, ruột gan như muốn nổ tung.
Tôi liên tục gào khóc thảm thiết, mồ hôi đầm đìa như vừa từ dưới nước vớt lên, nhìn thấy con trai ở bên cạnh nắm chặt tay tôi, nước mắt giàn giụa mà đau lòng không thôi.
Nhưng đã có cơ hội sống lại, tôi không thể chết ở đây.
Cứ như đau suốt cả thế kỷ, cuối cùng, khi dòng nước nóng trào ra từ thân dưới, toàn thân tôi bỗng thả lỏng.
Tiếng khóc của đứa bé vang lên giữa đống đổ nát.
Tôi tự mình cắn đứt dây rốn, nhìn đứa con gái bé bỏng, nhăn nheo như chú chuột con trong lòng.
Tôi chạm vào khuôn mặt đẫm nước mắt của con trai, thều thào nói:
“Ngoan, trông em gái giùm mẹ nhé.”
Chưa kịp nghe con trả lời, tôi đã ngất lịm.
Tôi hôn mê trên giường sinh suốt hai ngày, trong suốt thời gian đó, Tưởng Thành Dương không hề xuất hiện lấy một lần.
Chỉ có con trai sáu tuổi luôn túc trực bên cạnh chăm sóc tôi.
Khi mở mắt ra, y tá nói con trai đi lấy cơm cho tôi, rồi mỉm cười nhìn tôi:
“Hai ngày nay, đoàn trưởng và vợ đoàn trưởng vẫn luôn đến thăm chị đấy. Không ngờ hai anh em chị lại thân thiết đến thế.”
Anh em?!
Tôi khẽ cười chua chát trong lòng, đã có thể cùng anh ta sinh con đẻ cái thì còn là anh em gì nữa?
Đang nghĩ dở, Tưởng Thành Dương đã đưa Dương Tú đến, y tá liền tinh ý rời đi.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi đầy mơ hồ, tối tăm khó đoán:
“Cô còn giả vờ cái gì? Ở quê, con bò còn không rắn chắc bằng cô, sinh đứa con thôi chứ có chết đâu.”
“Còn nữa, cô không ở quê yên ổn mà sống, mò lên đây làm loạn cái gì? Cô có biết chính vì cô mà Dương Tú suýt nữa thì—”
Lời của Tưởng Thành Dương đột ngột dừng lại, nhưng tôi hiểu anh ta định nói gì.
Kiếp trước, sau trận động đất khiến nhà cửa ở quê sập đổ, tôi nghèo đến không còn đường sống, đành đến tìm anh ta xin khoản tiền trợ cấp tử sĩ của cha tôi.
Kết quả lại bắt gặp cảnh hai người họ lén lút tư tình, tôi nổi trận lôi đình, không ngờ lại trùng hợp gặp dư chấn, cả tôi và Dương Tú đều sinh non.
Tưởng Thành Dương vì tránh điều tiếng nên đưa tôi vào phòng sinh trước, khiến Dương Tú chết vì khó sinh. Từ đó anh ta ôm hận cả đời, cũng căm ghét tôi đến tận xương tủy.
Thế mà kiếp này, Dương Tú vẫn sống sờ sờ trước mắt.
Tôi cười cay đắng.
“Thành Dương, đừng trách em dâu, cô ấy cũng đâu có cố ý. May mà có anh kịp thời đưa em vào phòng sinh, mẹ con em đều không sao rồi còn gì.”
Dương Tú bước tới, ngồi ngay bên mép giường tôi, vỗ tay tôi đầy vẻ đắc ý:
“Còn nữa, em dâu à, chị thật sự hiểu lầm rồi. Thành Dương anh ấy vừa mới mất anh trai, chỉ vì sợ mẹ con chị em cô đơn dễ bị người ta bắt nạt nên mới nói tụi chị là vợ chồng trong đại viện thôi.”
“Cũng chẳng còn mấy hôm nữa là anh ấy được thăng lên lữ trưởng rồi, nếu giờ mà dính phải điều tiếng về tác phong đạo đức, thì chẳng phải hủy cả tiền đồ sao…”
Tôi nhìn Dương Tú lải nhải không ngừng, kiếp này Tưởng Thành Dương dốc toàn bộ tài nguyên y tế cho cô ta.