Khi nước ối vỡ, ta đang quỳ bên chân tường sau của lãnh cung, đào nốt mấy gốc rau đắng cuối cùng.

Lãnh cung, danh xứng với thực.

Giữa tiết tam phục mà nơi này vẫn âm u lạnh lẽo, khí lạnh len tận xương tủy.

Bụng bỗng co rút dữ dội, như bị kìm sắt siết lấy, đau đến tối sầm mắt.

Chiếc bát sứ sứt mẻ trong tay “choang” một tiếng rơi xuống đất, vỡ vụn thành mấy mảnh.

Rau dại vung vãi khắp nơi, trộn lẫn cùng lá khô và bụi đất.

Mồ hôi lạnh túa ra như mưa, áo cũ dán chặt vào lưng, vừa lạnh vừa dính.

Cơn đau này… không đúng!

So với ba năm trước khi ta bị ép uống chén thuốc phá thai kia, nó càng dữ dội hơn, càng không dung thương lượng.

Ta chống tay vào bức tường cung lạnh buốt, thở dốc từng hơi, cố gắng đè nén cơn đau tưởng như xé ruột ấy.

Vô ích.

Từng cơn một dồn dập kéo đến.

Hoàn rồi.

Sắp sinh rồi.

Ngay tại nơi quỷ quái này.

Ngay trong góc khuất bị cả thiên hạ lãng quên, sau khi ta gắng gượng sống sót qua ba mùa đông giá.

Ba năm trước, ta còn là chủ vị của Dực Khôn cung, Thẩm Thanh Đường.

Tên ta nghe thì thanh nhã “Thanh Đường”, như đóa hải đường trong gió sớm,

nhưng mệnh lại mỏng tựa tờ giấy.

Cố Huyền Dực, phu quân của ta, đương kim hoàng đế.

Đã từng, hắn cũng từng nắm tay ta, giữa rừng mẫu đơn trong ngự hoa viên, ôn nhu nói:

“Nàng là đóa hải đường duy nhất trên đầu tim trẫm.”

Hừ.

Miệng đàn ông, đều là loài quỷ biết nói dối.

Nhất là miệng của hoàng đế, vừa hôi, vừa cứng, còn độc hơn cả đá trong nhà xí.

Khi Quý phi Tô Vãn Ý sẩy thai, một bát thuốc an thai bỗng biến thành bát thuốc đòi mạng.

Tất cả chứng cứ, như rắn độc mọc mắt, đều lao thẳng về phía ta.

Thân thế nhỏ nhoi của nhà mẹ đẻ, so với quyền thế lừng lẫy của Tô phủ, chẳng khác gì cọng cỏ trước cuồng phong.

Cố Huyền Dực ngồi trên ngai vàng cao cao, ánh mắt nhìn ta lạnh lẽo như giếng sâu phủ băng.

Ta nói:

“Không phải thần thiếp.”

Hắn nói:

“Chứng cứ rõ ràng.”

Ta van nài:

“Bệ hạ, xin tin thiếp một lần thôi!”

Hắn im lặng, quai hàm siết chặt, cuối cùng chỉ phun ra một chữ:

“Áp.”

Áp vào lãnh cung, nơi chôn sống người ta.

Hắn thậm chí không buồn nhìn ta thêm một cái.

Cơn đau trong bụng lại dữ dội trào lên, kéo ta từ ký ức lạnh băng trở về hiện thực t àn nh/ẫn.

Mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống đất, thấm vào lớp bụi khô, loang ra một vệt đậm.

Không thể sinh ở đây!

Lãnh cung đã bỏ hoang nhiều năm, căn phòng duy nhất gió lùa bốn phía, mái ngói sập nửa bên, chẳng khác gì dầm mưa dãi nắng giữa trời.

Sau tường có một cái lỗ chó nửa sập, miễn cưỡng có thể che bớt chút gió.

Ta gần như bò bằng tay và gối, trườn vào cái bóng nhỏ bé ấy.

Trời âm u nặng nề, mây đen đặc như mực sắp đổ xuống.

“Ư…”

Ta cắn chặt lấy cánh tay mình, nén tiếng kêu nghẹn trong cổ họng.

Không được phát ra âm thanh.

Dù nơi này không ai trông coi, ai biết liệu có thị vệ nào đi ngang nghe thấy?

Nếu bị phát hiện tự sinh con, ta và đứa nhỏ, đều phải chet.

Năm xưa Cố Huyền Dực có thể nhẫn tâm ép ta uống thuốc phá thai,

thì nay cũng có thể bắt ta cùng con uống độc dược xuyên ruột mà chet!

Cơn co lại dồn dập, như lưỡi d a/o cùn mài trong bụng, c/ứa tới c/ứa lui.

Máu hòa với mồ hôi thấm ướt lớp đất lạnh dưới người.

Đầu óc mờ mịt, chỉ còn một ý niệm duy nhất,

phải sống!

“Thẩm Thanh Đường, ngươi phải sống! Vì đứa con trong bụng này!”

Không biết qua bao lâu, có thể là một canh giờ, cũng có thể chỉ nửa nén hương.

Sau cơn đau như chẻ đôi linh hồn, thân thể ta bỗng thả lỏng.

Ngay sau đó, một tiếng khóc yếu ớt, nhỏ như mèo con, vang lên.

Rất khẽ, nhưng như tiếng sét đánh vào màn đêm tĩnh mịch của lãnh cung.

Là con trai.

Một nhúm nhỏ xíu, nhăn nheo, dính đầy máu, môi mím mím, phát ra tiếng khóc yếu ớt nhưng cố chấp.

Ta cởi chiếc áo trong cũ nát, cái còn sạch nhất, tay run đến nỗi cắn rách vải, cẩn thận bọc con lại.

Dây rốn… phải làm sao bây giờ?

Ta đảo mắt nhìn quanh, chỉ có tường lạnh và gạch vỡ.

Ánh mắt dừng lại nơi chiếc bát sứ vừa vỡ ban nãy.

Ta lê thân tới, nhặt mảnh sứ sắc nhất.

Lạnh buốt lướt qua da, khiến ta tỉnh táo trở lại.

Dồn sức cắt phập một nhát.

Máu ấm túa ra, ta vội nắm nắm tro cỏ khô trên đất, ép vào để cầm máu.

Rồi ôm con sát vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi cho nó.

“Bảo bối… đừng sợ…”

Giọng ta khàn đặc, chẳng còn giống tiếng người.

“Nương đây… nương ở đây…”

Trên đầu, mây đen cuối cùng cũng vỡ tung.

Mưa lớn trút xuống như thác, lạnh buốt, quất lên hai mẹ con.

Nước mưa rửa trôi máu, cũng rửa đến run rẩy tận xương tủy.

Ta co người lại, lấy thân che kín cho đứa nhỏ, quay lưng về phía lỗ tường, chặn gió mưa.

Nước mưa chảy dọc tóc, tràn qua má, vào miệng, mằn mặn.

Không phân rõ là nước mưa, hay nước mắt.

Ta liếm đôi môi nứt nẻ, nhìn đứa nhỏ trong lòng vừa nín khóc, chỉ còn thút thít từng chút, khẽ nói:

“Từ nay, con tên là Niệm An.”

“Thẩm Niệm An, để nương nhớ mãi, mong con bình an suốt đời.”