Khi giúp cháu ngoại Tiểu Mỹ kiểm tra bài tập, tôi vô tình nhìn thấy bài văn của nó mang tên “Người tôi yêu nhất”.
Trong lòng tràn đầy mong đợi, nhưng khi đọc, tôi chỉ thấy nó hết lời khen ngợi người bà nội một năm chỉ gặp mặt một lần.
【Người tôi yêu nhất là bà nội. Bà lúc nào cũng mặc váy đẹp, trên người thơm tho. Cuộc sống của bà đầy ắp thơ và những chân trời xa xôi…】
Tim tôi nhói lên một cái, nhưng vẫn tiếp tục đọc tiếp.
【Không giống như bà ngoại suốt ngày nấu ăn, lúc nào cũng mặc quần áo cũ, người toàn mùi dầu mỡ, lại còn hay quản nọ quản kia.】
Dòng chữ cuối của bài văn như một con dao đâm thẳng vào tim tôi.
【Tôi yêu bà nội. Còn bà ngoại chăm sóc tôi chỉ vì rảnh rỗi, không có việc gì làm. Người thật sự “cao cấp” sẽ không quanh quẩn suốt ngày bên bếp núc.】
Lúc ấy, tôi mới nhận ra, tất cả sự hy sinh của mình đều bị phủ nhận sạch trơn.
Tôi quyết định mang tiền hưu trí, dọn vào viện dưỡng lão, bắt đầu một cuộc sống mới, không làm “người bảo mẫu miễn phí” nữa.
1
Tôi cúi xuống nhặt quần áo và tất rơi vãi trên sàn, đầu gối phát ra tiếng “cạch” mệt mỏi.
Bên cạnh, Tiểu Mỹ – mười tuổi – đang ngồi trên thảm, cắm cúi chơi game trên điện thoại, chẳng buồn ngẩng đầu, còn dùng chân đá văng mấy vỏ đồ ăn vặt sang một bên.
“Tiểu Mỹ, làm xong bài tập chưa?”
Tôi lau mồ hôi trên trán, vừa hỏi vừa gấp từng chiếc áo.
“Phiền quá! Ngày nào cũng hỏi!”
Nó cau mày, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.
“Bà nội chẳng bao giờ hỏi mấy chuyện mất hứng này.”
Ngực tôi nghẹn lại, như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Đây đã là lần thứ ba trong tuần, tôi nghe từ “bà nội” thốt ra từ miệng con bé.
Tôi thở dài, lấy từ trong cặp ra bài tập hôm nay —
Một bài văn.
Nhìn tiêu đề bên dưới có một trái tim to mà Tiểu Mỹ vẽ, tim tôi bỗng đập nhanh, ngón tay run run lật sang trang kế tiếp.
“Người tôi yêu nhất — Bà nội của tôi”
Tiêu đề như một nhát dao đâm thẳng vào lòng, nhưng tôi vẫn cố nhịn khó chịu, tiếp tục đọc.
【Người tôi yêu nhất là bà nội. Bà là người rất biết tận hưởng cuộc sống, thích ăn diện và đi du lịch…】
Mắt tôi bắt đầu nhòe đi. Người bà nội mà một năm gặp chưa đến hai lần, trong bài viết của Tiểu Mỹ, lại trở thành “người thanh lịch và dịu dàng nhất”.
【…Không giống như bà ngoại suốt ngày nấu nướng, mặc đồ cũ, trên người toàn mùi dầu mỡ.】
Tôi cố chớp mắt liên tục, sợ nước mắt rơi xuống làm nhòe trang giấy.
Trong đoạn cuối, Tiểu Mỹ viết:
【Bà nội nói bà ngoại là kiểu người “thấp kém, chẳng ra gì”, quê mùa, vô phép tắc. Cháu cũng đồng ý với bà, cháu vẫn yêu nhất là bà nội thanh tao cao quý.】
“Tiểu Mỹ…” – giọng tôi run đến nỗi gần như đứt quãng – “Trong lòng cháu… bà ngoại… chính là như thế sao?”
Nó ngẩng đầu lên, trong mắt là sự lạnh nhạt mà tôi chưa từng thấy:
“Chẳng lẽ không đúng à? Bà nội bảo bà rảnh rỗi quá nên mới đến chăm cháu. Bà nói người cao cấp sẽ không quanh quẩn bên cái bếp suốt ngày đâu.”
“Tiểu Mỹ, sao cháu có thể nói như vậy!”
Tôi bật dậy, tiếng ghế kéo trên sàn vang lên chói tai.
“Từ lúc cháu chào đời đến giờ, là ai—”
Nói đến một nửa, tôi chợt nhận ra con trẻ vô tư, lời chưa kịp thốt ra đành nuốt xuống.
Tôi lặng lẽ bước vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Trên thớt, tôi máy móc thái khoai tây thành sợi, lưỡi dao chạm vào mặt gỗ phát ra những tiếng lách cách đều đặn, kéo theo muôn vàn suy nghĩ trong đầu.
Mười năm trước, vừa mới nghỉ hưu, tôi liền dọn đến nhà con gái để chăm sóc Tiểu Mỹ – lúc đó vừa chào đời.
Những năm qua, từ bế sữa, thay tã, đến kèm học, đưa đi học thêm, từ những lần nửa đêm sốt cao chạy cấp cứu cho đến việc mỗi ngày đều đổi món để chuẩn bị những bữa ăn đủ chất dinh dưỡng.
Tôi đã dồn toàn bộ quãng đời hưu trí của mình vào đứa cháu này.
Thế nhưng, “bà nội” trong miệng Tiểu Mỹ – ngoài tấm lì xì 100 tệ mỗi dịp Tết và thỉnh thoảng gửi mấy món đồ qua bưu điện, gần như chưa bao giờ quan tâm đến cuộc sống hằng ngày của cháu.
“Mẹ, váy lụa của con là mẹ là chưa? Ngày mai con định mặc đấy.”
Con gái tôi – Lâm Vi – vừa bước vào nhà đúng giờ cơm, vừa nói vừa tiện tay vứt túi xách lên ghế sofa.
“Là xong rồi, mẹ treo trong tủ quần áo rồi đấy.”
Tôi vừa bê món ăn mới xào lên bàn vừa gọi:
“Tiểu Mỹ, rửa tay rồi ra ăn cơm!”
Trong bữa ăn, Lâm Vi vừa ăn vừa dán mắt vào điện thoại.
Tiểu Mỹ thì dùng đũa gắp từng sợi cà rốt ra, ném thẳng xuống bàn.
Tôi mở miệng định nhắc, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, lặng lẽ gắp hết chỗ cà rốt đó vào bát mình.
Sau bữa tối, tôi đưa bài văn của Tiểu Mỹ cho Lâm Vi xem.
Lâm Vi vừa xem vừa khen con bé hết lời:
“Không tệ nha! Con gái mẹ đúng là có năng khiếu văn chương!”
“Không tệ?”
Tôi trừng lớn mắt, không thể tin nổi:
“Con không thấy Tiểu Mỹ viết về mẹ thế nào à?!”
“Mẹ! Mẹ làm gì mà phải so đo với con nít?”
Lâm Vi nhếch môi, vẻ thờ ơ:
“Tiểu Mỹ muốn viết gì là quyền tự do của con bé! Con thấy bài văn này viết rất tốt mà!”
“Tự do?”