Rất có thể, cô ta đã chết ngay trong cơn bạo bệnh năm đó, và hiện tại, chỉ là một con rối bị điều khiển bởi cái bóng đen kia.
Hắn đã ban cho cô ta gương mặt của Tô Thanh Dao, một ký ức giả, một thân phận hoàn hảo – mục đích là để tiếp cận Tiêu Dật Thần, ly gián chúng tôi, và cuối cùng ra tay với tôi.
Mục tiêu của hắn, chính là tôi.
Là thân phận “Thiên tuyển chi nữ” của tôi, là lượng khí vận khổng lồ mà tôi đang mang theo.
Tiêu Dật Thần, An Kỳ – tất cả chỉ là quân cờ của hắn.
Hiểu ra điều đó, sống lưng tôi lạnh toát.
Đây là một âm mưu lớn.
Từ khoảnh khắc tôi trọng sinh, tôi đã rơi vào vòng tính toán của hắn.
Hắn biết quá khứ của tôi, biết rằng Tô Thanh Dao là nút thắt lớn nhất trong lòng tôi, nên tạo ra một “An Kỳ” để kích thích tôi.
Hắn biết Tiêu Dật Thần là chấp niệm của tôi kiếp trước, là điểm yếu của tôi kiếp này, nên sắp đặt cho hắn trở thành “bạn đời linh hồn” của tôi.
Hắn muốn nhìn thấy tôi ghen tuông, phát điên, vì một người đàn ông mà đấu đá sống chết với một người phụ nữ khác.
Chỉ cần tôi sản sinh đủ loại cảm xúc tiêu cực như oán hận, phẫn nộ, đố kỵ, thì khí vận trên người tôi sẽ bị ô nhiễm.
Đến lúc đó, hắn có thể dễ dàng cướp đoạt khí vận của tôi.
Kế hoạch thật độc ác.
Tôi tuyệt đối không thể để hắn đắc ý.
Nếu hắn muốn xem một vở kịch, vậy thì tôi sẽ cùng hắn diễn đến cùng.
So thủ đoạn với “trà xanh”, tôi chưa từng sợ ai!
Ngày hôm sau, tôi chủ động hẹn An Kỳ và Tiêu Dật Thần cùng đi ăn.
Trên bàn ăn, tôi hoàn toàn khác thường, quan tâm chăm sóc An Kỳ đủ điều.
“An Kỳ, em gầy quá rồi, ăn nhiều vào một chút. Con gái phải biết thương bản thân mình chứ.”
“Chiếc váy này đẹp thật đấy, rất hợp với khí chất của em. Chị quen một nhà thiết kế, hôm nào giới thiệu cho em.”
“Dật Thần, An Kỳ là cô gái tốt, anh không được bắt nạt em ấy đâu đấy.”
Mấy chiêu của tôi khiến cả An Kỳ lẫn Tiêu Dật Thần đều cứng họng không biết đối phó ra sao.
An Kỳ chuẩn bị cả bụng lời nói thâm thúy ẩn ý, kết quả không dùng được câu nào, chỉ có thể gượng cười đối phó với tôi.
Còn Tiêu Dật Thần thì nhìn tôi như đang nhìn sinh vật ngoài hành tinh, ánh mắt như thể nghi ngờ tôi bị thứ gì nhập vào người.
Trong lòng tôi cười lạnh.
Muốn đấu cung đấu à? Xin lỗi nhé, bổn cung đây trực tiếp lên cấp Thái hậu rồi.
Từ sau hôm đó, tôi thay đổi hoàn toàn chiến lược.
Tôi không còn tranh giành tình cảm với An Kỳ nữa, ngược lại trở thành “fan couple” cuồng nhiệt nhất của cô ta và Tiêu Dật Thần.
Tôi tặng họ xe thể thao đôi, thuê trọn một hòn đảo cho họ đi nghỉ dưỡng, thậm chí còn vận dụng mối quan hệ nhà họ Lăng giúp tập đoàn An thị giành được mấy dự án lớn.
Khẩu hiệu cửa miệng của tôi biến thành: “Hai người nhất định phải hạnh phúc đó nha!”
Chiêu phản đòn của tôi rõ ràng đã phá vỡ kế hoạch của kẻ đứng sau màn.
An Kỳ ngày càng nóng nảy khi đối mặt với tôi, vài lần suýt nữa không duy trì được hình tượng dịu dàng thiện lương.
Tôi có thể cảm nhận được đôi mắt đang ẩn trong bóng tối kia, đang dần trở nên bồn chồn lo lắng.
Hắn cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa.
Dự án trí tuệ nhân tạo do Tiêu Dật Thần phụ trách bất ngờ bị phát hiện có lỗ hổng kỹ thuật nghiêm trọng, khiến hệ thống của nhiều công ty hợp tác sụp đổ, gây ra tổn thất lên đến hàng nghìn tỷ.
Chỉ trong chớp mắt, cả tập đoàn Tiêu thị và tập đoàn Lăng thị đều trở thành mục tiêu công kích, giá cổ phiếu lao dốc không phanh.
Tiêu Dật Thần bị cuốn vào vòng xoáy, bôn ba khắp nơi để khắc phục hậu quả nhưng đều vấp phải bế tắc.
Tất cả mọi người đều biết, chuyện này chắc chắn có kẻ đứng sau cố tình giở trò.
Đúng vào thời điểm then chốt này, An Kỳ lại bắt đầu “làm trò”.
Cô ta xông đến công ty ầm ĩ, mắng tôi đối xử với Tiêu Dật Thần như công cụ kiếm tiền, hoàn toàn không quan tâm sống chết của hắn.
Cô ta thậm chí còn mời phóng viên đến, khóc lóc kể lể tôi đã chia rẽ uyên ương thế nào, ỷ thế hiếp người ra sao.
Chỉ trong một đêm, tin tức chửi rủa tôi ngập tràn khắp mạng.
“Giới tư bản vô nhân tính, vì tiền mà bức chết nhân tài trẻ tuổi!”
“Tâm địa đàn bà độc ác, thiên kim hào môn si tình điên cuồng, không từ thủ đoạn!”
Phòng PR của tập đoàn Lăng rối như tơ vò, Lăng Thiên Chính tức giận đến suýt bị nhồi máu cơ tim.
Tôi biết, đây là đòn tấn công cuối cùng của đối phương.
Hắn muốn dùng áp lực dư luận và khủng hoảng sự nghiệp để bức tôi sụp đổ, khiến tôi rơi vào tuyệt vọng và phát điên.
Đáng tiếc, hắn tính sai rồi một điều.
Tôi – Lăng Nguyệt – thứ không bao giờ sợ, chính là khủng hoảng.
Tôi tổ chức một buổi họp báo truyền hình trực tiếp toàn cầu.
Đối diện với vô số ống kính sáng loáng, tôi không biện minh điều gì, chỉ bình thản tuyên bố một việc.
“Tôi – Lăng Nguyệt – sẽ tự bỏ ra một ngàn tỷ, thành lập quỹ đột phá công nghệ, dùng để bồi thường toàn bộ thiệt hại cho các đối tác, đồng thời cam kết, trong vòng một tháng, sẽ khắc phục triệt để mọi lỗ hổng kỹ thuật, và sẽ công khai mã lõi trí tuệ nhân tạo của chúng tôi cho toàn thế giới.”
Vừa dứt lời, cả thế giới chấn động.
Một ngàn tỷ!
Đó gần như là một nửa tài sản cá nhân của tôi.
Chưa kể việc công khai mã lõi đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ mất đi rào chắn kỹ thuật quan trọng nhất, từ nay bất kỳ công ty nào cũng có thể sử dụng công nghệ của chúng tôi miễn phí.
Chẳng khác nào tự chặt đi đôi tay của mình.
Lăng Thiên Chính là người đầu tiên phản đối: “Nguyệt Nguyệt! Con điên rồi sao! Làm vậy sẽ hủy diệt cả tập đoàn Lăng thị đấy!”
Tiêu Dật Thần cũng lao đến nắm lấy tay tôi: “Nguyệt Nguyệt, đừng mà! Đây là trách nhiệm của anh, không thể để em gánh thay!”
Tôi chỉ đáp lại họ bằng một ánh mắt trấn an.

