Nhìn người đàn ông trước mắt đang nổi giận đùng đùng, tôi chỉ cảm thấy vừa đáng thương vừa nực cười.

Tôi không cha không mẹ, trong thành phố rộng lớn này, Lục Đình Ngôn là chỗ dựa duy nhất của tôi.

Chúng tôi yêu nhau từ thời đại học, đã bên nhau suốt mười năm.

Lúc anh ta cầu hôn tôi, từng thề non hẹn biển rằng sẽ mãi mãi bảo vệ, yêu thương tôi, cả đời không bao giờ phản bội.

Vậy mà bây giờ, anh ta không chỉ phản bội hôn nhân của chúng tôi, còn vì một người đàn bà khác mà ra tay với tôi.

Những lời yêu thương năm xưa giờ chỉ là một trò hề.

Giữa lúc lòng tôi đang đầy bi phẫn, giọng nói lạnh lùng của Thẩm Tự An vang lên phía sau:

“Không được động vào cô ấy!”

Tôi gắng chịu cơn đau ở đầu gối, đứng dậy, lập tức tát Lục Đình Ngôn một cái, rồi lao vào lòng Thẩm Tự An mách lẻo:

“Chồng ơi, bạn anh thô lỗ quá, anh ta bắt nạt em!”

Sắc mặt Thẩm Tự An tối sầm, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa sự cảnh cáo nhìn về phía Lục Đình Ngôn:

“Đừng có bắt nạt Dương Dương.”

Lục Đình Ngôn nghiến chặt răng hàm, cả khuôn mặt tràn đầy sát khí.

Hà Du Du nép trong lòng Lục Đình Ngôn, hừ lạnh đầy khinh miệt:

“Một chiếc xe buýt và một thằng đổ vỏ, có gì đáng để kiêu ngạo?”

“Câm miệng!”

Câu nói ấy, cả Lục Đình Ngôn và Thẩm Tự An cùng thốt ra một lúc.

3

“Du Du, Dương Dương có sai, nhưng em cũng không được buông lời nhục mạ cô ấy.” Giọng Lục Đình Ngôn lạnh như băng.

Thẩm Tự An nhíu chặt mày, nhìn Hà Du Du, ánh mắt lạnh lẽo:

“Sau này, đừng để tôi nghe thấy cô nói những lời sỉ nhục Dương Dương nữa.”

Dứt lời, anh ôm tôi rời khỏi quán bar.

Chúng tôi trở về nhà ngay sau đó.

Vừa bước vào cửa, tôi liền ôm lấy eo Thẩm Tự An, tay còn xoa mấy vòng lên cơ bụng rắn chắc của anh:

“Chồng ơi, lúc nãy anh che chở cho em ngầu quá trời luôn! Em thích chết đi được!”

Vành tai Thẩm Tự An ửng đỏ, khẽ ho một tiếng:

“Em thích là được.”

Tôi đưa tay tháo thắt lưng của anh.

“Chồng à, trời lạnh quá… mình lên giường vận động một chút cho ấm người nha?”

“…Còn sớm mà.”

“Ai quy định phải đúng giờ mới được ngủ chứ?” Tôi hôn lên yết hầu của anh, thì thầm dụ dỗ, “Chồng à, em bị mất trí nhớ, chuyện trên giường em cũng quên sạch rồi… Anh giúp em nhớ lại được không?”

Yết hầu Thẩm Tự An trượt lên trượt xuống, giọng anh khàn đặc:

“Dương Dương… đừng đùa nữa.”

Tôi dứt khoát đẩy anh ngã xuống sofa.

Thẩm Tự An chỉ giãy giụa hai giây, sau đó liền lật người đè tôi xuống.

Từ chiều đến tận khuya, Thẩm Tự An như một con sói đói vừa lần đầu biết mùi vị thịt, vừa được nếm đã không muốn dừng lại.

Tôi bị dày vò đến mức ngủ thiếp đi vì kiệt sức.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi nghe thấy giọng anh khàn khàn vang lên bên tai:

“Dương Dương… em thật sự mất trí nhớ sao?”

Tôi mấp máy môi, nhưng không nói gì cả.

Là thật hay không… giờ còn quan trọng sao?

Thật ra, tôi cũng muốn hỏi Thẩm Tự An một câu.

Rõ ràng anh từng rất phản cảm với trò chơi gia đình giả dối này, vậy tại sao cuối cùng vẫn tham gia?

Hôm sau, Thẩm Tự An đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra lại thần kinh não.

Không ngờ lại chạm mặt Lục Đình Ngôn và Hà Du Du ở sảnh lớn.

Chính Hà Du Du là người lên tiếng trước.

“Dương Dương, Tự… À không, A Ngôn, trùng hợp ghê.”

Cô ta xoa xoa bụng, vẻ mặt đầy khoe khoang:

“Tôi đang mang thai, đến đây khám thai định kỳ. Còn hai người?”

Thẩm Tự An liếc cô ta một cái, giọng lạnh nhạt:

“Đưa Dương Dương đến kiểm tra lại.”

Lục Đình Ngôn không nói gì, nhưng ánh mắt lại dừng trên tay tôi và Thẩm Tự An đang nắm chặt lấy nhau.

Đột nhiên, ánh mắt anh ta di chuyển lên trên, nhìn thấy những dấu hôn dày đặc trên cổ tôi.