“Không phải,” Ánh mắt Thẩm Tự An hơi né tránh, giọng trầm thấp, “…Thích.”
Tôi đưa tay cởi cúc áo sơ mi của anh, tay trượt lên ngực anh.
“Chồng à, hôm nay lạnh quá, mình lên giường sưởi ấm với nhau nha?”
Cổ họng Thẩm Tự An chuyển động lên xuống: “…Được.”
Tối hôm đó, tôi và Thẩm Tự An cùng ngủ chung một giường.
Nhưng cả hai lại như ngầm hiểu với nhau, không ai nói thêm lời nào.
2
Sáng hôm sau, Thẩm Tự An dẫn tôi đến quán bar, nói là muốn giới thiệu lại bạn bè cho tôi quen.
Vừa bước vào phòng riêng, đã thấy Lục Đình Ngôn đang ôm một người phụ nữ hôn đến cuồng nhiệt.
Thẩm Tự An khẽ ho một tiếng, cắt ngang cảnh tượng đó.
Lục Đình Ngôn nhìn thấy hai chúng tôi, sững người một lúc rồi chậm rãi đứng dậy.
“Xin chào, tôi là bạn thanh mai trúc mã của A Ngôn, tên là Thẩm Tự An.” Anh ta đưa tay về phía tôi, nhàn nhã giới thiệu, “Còn đây là bạn gái tôi – Hà Du Du.”
“Ồ.” Tôi gật đầu, nhưng không bắt tay anh ta.
Hà Du Du, dĩ nhiên tôi biết.
Cô ta là mối tình đầu của Lục Đình Ngôn.
Năm xưa hai người vì chuyện gia đình mà chia tay, sau này lại lợi dụng lúc tôi mất trí để dây dưa không dứt.
Ba năm qua Lục Đình Ngôn không chịu quay về gia đình, cũng đều là vì cô ta.
Trong phòng còn có nhiều bạn bè của Lục Đình Ngôn, mấy người từng giả làm chồng tôi, lúc này đều cười cợt làm như không có gì:
“Chị dâu, chị lại mất trí nữa rồi à? Anh Ngôn nhà tụi em đúng là người đàn ông tốt, chị mất trí bao nhiêu lần, anh ấy vẫn luôn không rời không bỏ!”
“Đúng đó chị dâu, người tốt thế này, chị phải biết quý trọng nha!”
Tôi cong môi cười khẩy, không đáp lời.
Thẩm Tự An ôm tôi ngồi xuống sofa.
Vừa ngồi yên, tôi cầm một miếng trái cây đút vào miệng anh ấy: “Chồng ơi, ăn nhiều một chút nhé.”
Trong ánh sáng mờ mờ, tôi thấy ánh mắt Lục Đình Ngôn liếc về phía này.
Tôi ghé sát tai Thẩm Tự An, cố ý cắn nhẹ vành tai anh ấy một cái: “Chồng à, tối qua anh đè em suốt cả đêm, đau muốn chết luôn đó~”
Khuôn mặt Thẩm Tự An cứng đờ, lúng túng bóp nhẹ tay tôi: “Bảo bối, đừng quậy nữa.”
Lục Đình Ngôn siết chặt ly rượu trong tay, sắc mặt khó coi hẳn.
Hà Du Du ngồi bên cạnh anh ta, giọng đầy vẻ mỉa mai:
“Dương Dương, cô ghê gớm thật đấy. Nam thần cấm dục nổi tiếng của giới chúng ta mà cũng bị cô thu phục thành cậu trai trẻ lần đầu biết yêu rồi cơ đấy.”
Lời này vừa nói ra, đám anh em của Lục Đình Ngôn sợ tôi nhìn ra điều gì liền vội vàng cười gượng chữa cháy:
“Ha ha, chứng tỏ chị dâu với anh Ngôn tình cảm sâu đậm quá mà!”
“Đúng đó, dù có mất trí cũng không ảnh hưởng đến độ ân ái!”
Khóe mắt tôi thấy Lục Đình Ngôn nhấp một ngụm rượu, sắc mặt đen sì như than.
Tôi cảm thấy sảng khoái vô cùng, liền đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Lúc bước ra, đụng ngay Hà Du Du đi ngược lại.
Ngay khoảnh khắc lướt qua nhau, “soạt” một tiếng, cô ta hất thẳng ly rượu vang đỏ trong tay lên người tôi.
“Ấy da, xin lỗi nha, tay tôi run nên lỡ tay rồi.”
“Chát!”
Tôi giơ tay lên, tát mạnh vào mặt cô ta một cái.
“Xin lỗi nha, tay tôi cũng vừa run nên lỡ tay.”
Vừa dứt lời, phía sau liền vang lên một tiếng quát đầy giận dữ:
“Trì Dương Dương, cô đang làm cái gì vậy!”
Lục Đình Ngôn sải bước đi tới.
Hà Du Du lập tức nhào vào lòng anh ta, khóc như hoa lê đẫm mưa:
“Chồng ơi, em chỉ vô tình làm đổ rượu lên người chị Dương Dương, thế mà chị ấy liền nổi giận, ra tay đánh em… Giờ đầu em choáng quá…”
Sắc mặt Lục Đình Ngôn u ám, không giấu nổi sự bực bội:
“Xin lỗi Du Du ngay!”
Tôi bật cười khẩy:
“Anh là ai, có tư cách gì ra lệnh cho tôi?”
“Trì Dương Dương!” Đôi mắt Lục Đình Ngôn ánh lên vẻ u ám, sắc mặt lạnh lẽo đáng sợ, “Cô mất trí rồi sao lại trở nên ngạo mạn vô phép như vậy!”
“Tôi trở thành dạng gì, liên quan gì đến anh?”
Tôi lười dây dưa thêm với anh ta.
Vừa định quay đi, Lục Đình Ngôn đã bất ngờ tung một cú đá vào đầu gối tôi, khiến tôi “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Trì Dương Dương, đừng tưởng mất trí là có thể muốn làm gì thì làm! Mau xin lỗi Du Du ngay!”

