Kỳ nghỉ hè đại học, mẹ tôi sinh em trai.
Khi tôi về nhà thì phát hiện bác gái đang vội vã quấn chăn rời đi.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, nhân lúc làm lễ “rửa ba” (tắm cho trẻ sơ sinh ba ngày sau sinh), tôi âm thầm tráo đổi hai đứa trẻ.
Nhiều năm sau, trong tiệc cưới của em trai, một người đàn ông gầy gò dẫn theo gia đình đến nhận thân:
“Chị à, em mới là em trai ruột của chị!”
1
Hôm em trai chào đời, tôi về đến nhà hơi muộn, chỉ kịp gặp mẹ đang nằm trên giường bệnh.
“Em con được bế đi kiểm tra rồi, lát nữa con sẽ được gặp.”
Tôi chợt nhớ đến mấy tình tiết trên TV, như hoàng tử bị đánh tráo, con ruột thành con người khác… nên vội bước ra ngoài.
“Ai bế đi vậy? Lỡ bị tráo con thì sao?”
Mẹ tôi đang mệt nên thở cũng yếu, nhưng vẫn cố gắng mắng tôi:
“Đã bảo con đừng đọc tiểu thuyết nữa mà! Toàn là thứ vớ vẩn! Bố con đi cùng mà!”
Thấy mẹ bắt đầu kích động, còn giơ nắm đấm lên, tôi vội lấy cớ đi khỏi.
“Con đi xem em một chút.”
Ngoài hành lang, bố tôi và bác trai đang trò chuyện rôm rả, nhưng chẳng thấy đứa trẻ đâu.
“Bố, em con đâu rồi ạ?”
“Ở đây này! Nhìn thằng cu kháu chưa này! Tiểu Yến, nhà mình có con trai rồi, sau này con lấy chồng cũng không sợ bị người ta bắt nạt nữa!”
Bác gái vừa ôm đứa bé vừa vui vẻ nói.
Lời này nghe mà chướng tai, nhưng vì giữ thể diện nên tôi không tiện phản bác.
Bố tôi cũng cau mày, mỉa mai: “Lúc nãy nhìn còn mập mạp lắm, sao giờ lại gầy vậy? Phải mau lớn để sau này còn đỡ đần chị nó chứ!”
Bác gái lại ra dáng chị dâu trưởng: “Anh nói gì vậy? Con trai mà lại đi nghe lời đứa con gái à? Theo tôi thì sau này gia sản phải để hết cho con trai, đó là quy củ ông bà để lại, không thể phá bỏ!”
Bầu không khí lập tức trở nên kỳ lạ, bác trai nhận ra nên nhanh chóng dẫn bác gái rời đi.
Tôi nhìn “đứa bé” trong lòng, thì thầm: “Gầy thật đấy…”
Trên đường về phòng bệnh, tôi tình cờ nhìn xuống sân dưới, thấy bác gái ôm cái chăn giống hệt lúc nãy lên xe rời khỏi bệnh viện.
Tôi lập tức cảm thấy nguy hiểm.
Hỏi thăm thì biết chị dâu họ tôi cũng đang sinh con ở bệnh viện, hơn nữa cũng là một bé trai.
Nhưng có cần vội vã đưa bé sơ sinh về ngay vậy không?
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, tôi nghi ngờ em trai mình đã bị tráo.
Tôi kinh hoàng nhìn đứa bé đang nằm trên giường.
Chẳng lẽ kịch bản phim lại xảy ra với nhà tôi thật sao?
2
Tôi bóng gió đề cập chuyện này với bố mẹ, nhưng họ chẳng để tâm.
Bố tôi nghiêm mặt dạy dỗ: “Bác gái con không phải người xấu, chỉ là nói năng hơi khó nghe thôi. Bà ấy là bề trên, con phải biết lễ phép, đừng để bụng.”
Mẹ tôi cũng lên tiếng phụ hoạ: “Nghe lời bố con đi. Hồi nhỏ con được bác trai mua biết bao quần áo, bánh kẹo, làm người không được quên ơn!”
Tôi mở lớp chăn quấn em trai ra: “Hai người xem đi, bác sĩ nói lúc mới sinh bé rất mập, sao giờ lại gầy tong teo thế này?”
Bố tôi cứng họng một lúc, vẫn bênh bác trai: “Biết đâu bác sĩ nhầm? Mỗi ngày có bao nhiêu đứa trẻ được sinh ra, làm sao nhớ hết được?”
Mẹ tôi nhìn tôi không hài lòng: “Tiểu Yến, chẳng lẽ con không thích em trai sao? Mẹ đảm bảo nó sẽ không tranh giành gì với con cả, được chưa? Hay để mẹ viết giấy cam kết cho con nhé? Đừng gây chuyện nữa!”
Không còn cách nào khác, chuyện này tôi phải tự xử lý.
Tôi nhờ người điều tra lại quá trình em tôi được đưa đi kiểm tra hôm đó.
Bố mẹ tôi mấy năm nay làm ăn khá tốt, tuy không phải tỷ phú, nhưng cũng coi như có gia sản kha khá, không chừng có kẻ nổi lòng tham.
Cuối cùng tra ra được một y tá nhỏ.
Cô ấy căng thẳng kể lại: lúc đầu đúng là bố tôi đi theo, nhưng bác trai đột nhiên xuất hiện hỏi thăm quy trình, rồi bác gái liền xung phong bế bé đi.
Cô ấy còn nói, ban đầu ngón chân đứa bé hơi lệch, nhưng sau đó lại thẳng tắp.
Hôm đó có quá nhiều trẻ sơ sinh cần kiểm tra, cô ấy không nhớ rõ đặc điểm khác, nếu không phải vì ngón chân quá kỳ lạ, chắc cô cũng chẳng nhận ra điểm gì khác biệt.
“Ngày hôm nay còn bé trai nào khác được sinh ra không?”
“Có một bé nữa, mẹ đứa trẻ còn rất trẻ, nhưng người nhà cô ấy cứ khăng khăng đòi chuyển viện, khuyên thế nào cũng không nghe, lúc nãy đã đưa đứa bé đi rồi.”
Cô y tá run rẩy, cảnh giác nhìn đám vệ sĩ: “Cô Lâm, tôi biết gì đều đã nói hết rồi…”
Tôi ra hiệu cho vệ sĩ ra ngoài: “Tôi tin cô. Nhưng những chuyện này, tốt nhất đừng kể với ai.”
Tôi dúi cho cô ấy 100.000 tệ, xem như phí giữ im lặng.
Mọi việc diễn ra hoàn toàn âm thầm, không kinh động đến bất kỳ ai, kể cả cha mẹ tôi.
Giờ thì, tôi phải đưa em trai mình về.
3
Tôi nhìn cậu bé đang ngủ say trên giường, tấm chăn dưới người là loại gấm hoa văn vàng mà tôi đích thân chọn cho em trai.
Nhưng đứa trẻ này lại đen đúa, gầy guộc. Tôi cúi xuống nhìn ngón chân—quả nhiên là thẳng tắp.
Bên nhà bác cảnh giác cao độ, tôi phải đợi đến lễ “rửa ba” mới có được cơ hội ra tay.
Hai đứa trẻ sinh cùng ngày, nhà lại có quen biết, nên quyết định tổ chức chung lễ rửa ba.
Tôi dặn người giúp việc trước: “Em trai tôi đang ngủ rồi, tối nay có nhiều việc, để nó nghỉ ngơi cho khỏe, không ai được phép làm phiền.”
“Tiểu thư, nếu ông chủ hỏi thì…”
“Không sao đâu, ông ấy đang tiếp khách dưới kia, bận tối mắt, không thể rời ra được.”
Tầng hai yên tĩnh không một tiếng động, tôi bế đứa bé đi về phía phòng khách.
Chị dâu sức khỏe yếu, không đến, anh họ bị bác trai kéo đi tiếp khách, chỉ còn mỗi bác gái ở lại.
Tôi đợi bên ngoài, không lâu sau điện thoại trong phòng vang lên, bạn đánh bài gọi bác gái đi chơi, bà ấy không tiện từ chối, trước khi đi còn dặn anh họ đến trông.
Nhưng tôi đã cho người giữ chân anh ấy rồi—đơn hàng mấy triệu, anh ta không thể bỏ được.
Tôi nhân cơ hội lẻn vào phòng.