“Con tiểu tam kia! Cô đến nhà tôi quấy rối thì thôi đi, còn dám đánh con tôi?”

“Cô soi gương lại bản thân đi! Con tôi mà có chuyện gì, tôi sẽ cho cô chết không toàn thây!”

Người làm trong nhà vây quanh, chỉ trỏ bàn tán:

“Đã là tiểu tam còn hống hách, đúng là mất mặt!”

“Thiếu phu nhân hiền quá, nếu là tôi đã lột trần ném ra bãi rác rồi!”

“Đúng vậy, nhìn cái bộ dạng nghèo mạt hạng này mà cũng dám làm loạn ở nhà họ Dương? Không có thiếu phu nhân thì lấy đâu ra Dương thị rực rỡ như hôm nay?”

Tôi cố vịn tường đứng lên, ống chân đau buốt như bị dao cứa.

Nhưng đau hơn cả chính là thái độ của Dương Việt.

Anh ta chẳng thèm liếc tôi lấy một cái, chỉ cúi xuống kiểm tra con trai.

Sau khi chắc chắn đứa trẻ không sao, anh ta bất ngờ lao tới, nắm tóc tôi giật ngược lại, giọng gằn lên đầy độc ác:

“Mau xin lỗi con trai tôi!”

Da đầu như bị xé rách, tôi nghiến răng chịu đựng:

“Tôi không hề chạm vào nó, dựa vào cái gì mà phải xin lỗi?”

“Dương Việt!” Tôi đỏ hoe mắt chất vấn. “Chúng ta quen nhau mười lăm năm, yêu nhau mười năm. Cho dù anh muốn cưới trợ lý và sinh con, sao không nói thẳng với tôi? Anh nghĩ tôi sẽ bám riết lấy anh sao?”

“Tôi, Cố Mộ, có hèn mọn đến đâu cũng không cản đường hạnh phúc của anh. Nhưng tại sao anh phải bày ra trò hèn hạ này? Còn làm giả giấy kết hôn? Khiến tôi thành trò cười trước toàn công ty?”

Ánh mắt Dương Việt khẽ dao động, nhưng ngay sau đó lại trở về lạnh lẽo.

Anh ta buông tóc tôi ra, nhìn xuống với vẻ khinh thường:

“Cố Mộ, tôi tưởng em thông minh. Giờ mới biết, là tôi đã đánh giá quá cao em.”

Anh ta lập tức ra lệnh cho người làm giữ chặt vai tôi, ép tôi quỳ xuống nền đất.

“Đây là hình phạt vì em dám tự ý đến nhà họ Dương. Phải chịu cho quen!”

“Vợ à, đến đây. Đánh đến khi em hết giận, đến khi con trai chúng ta vui vẻ thì thôi.”

Nghe vậy, thằng bé lập tức phấn khích nhảy dựng lên, túm lấy chiếc gạt tàn pha lê trên bàn trà, ném thẳng vào đầu tôi.

Cạnh sắc gạt tàn rạch toạc trán tôi, máu chảy dài xuống má.

Lúc này, Lâm Yên lại vờ hoảng hốt, hoàn toàn khác với vẻ độc ác khi trong phòng:

“Chồng à, làm vậy không hay đâu, hay là bỏ qua đi.”

Dương Việt nhếch môi cười lạnh, nắm chặt cổ tay cô ta:

“Sợ gì? Anh bảo em đánh thì em cứ đánh!”

Anh ta trực tiếp cầm tay Lâm Yên, từng cái từng cái tát thẳng vào mặt tôi.

Ban đầu cô ta còn giả vờ kháng cự, nhưng nhanh chóng hùa theo, càng đánh càng mạnh, để lại từng vệt máu loang lổ trên mặt tôi.

Đến khi họ đánh chán tay, tôi đã ngã gục xuống đất, trước mắt tối sầm.

Lâm Yên nở nụ cười đắc ý, đúng lúc cất lời:

“Chồng à, mau nhốt cô ta vào phòng tối đi. Một lát nữa tiểu thư nhà họ Cố – người thừa kế giàu nhất thành phố A sẽ tới dự tiệc chúc mừng. Để cô ta thế này ở ngoài, thật mất mặt.”

Dương Việt nhìn tôi toàn thân bê bết máu, lạnh lùng hừ một tiếng:

“Lúc sáng đã bảo em ngoan ngoãn suy nghĩ, em không nghe. Giờ thì tự chuốc lấy khổ. Cố Mộ, mau vào phòng tối cho anh!”

“Đợi khi nào em học được cách ngoan ngoãn, biết điều, thì mới được bước ra ngoài!”

Chương 4

Trong căn phòng tối ẩm thấp, tôi bị người làm thô bạo xô ngã xuống đất.

Vết thương trên trán vẫn còn rỉ máu, dòng chất lỏng nóng hổi trượt dài trên má.

“Phì! Con tiểu tam!”

Người làm lớn tuổi nhổ thẳng một bãi nước miếng lên mặt tôi, thứ chất bẩn trộn lẫn với máu chảy xuống.

“Không soi gương xem mình là cái thứ gì, còn dám đến nhà họ Dương gây chuyện!”

Một người làm trẻ hơn cũng hùa theo, phun thêm một bãi.

Cánh cửa sắt “rầm” một tiếng đóng lại, bóng tối lập tức nuốt chửng tôi.

Tôi co ro trong góc tường, cảm nhận nỗi tuyệt vọng chưa từng có.

Mười năm cống hiến, đổi lại chỉ là sự nhục nhã thế này.

Ngón tay run rẩy mò lấy chiếc điện thoại, ánh sáng lờ mờ phản chiếu bộ dạng thảm hại của tôi.

Trong danh bạ, số điện thoại đã phủ bụi bao năm nay, giờ trở thành tia hy vọng duy nhất.

“Alo? Tiểu Mộ?”

Giọng nói quen thuộc của chị gái vang lên, dịu dàng xen lẫn bất ngờ.

Cổ họng tôi nghẹn lại, chỉ bật ra một tiếng nấc.

“Chị…”

Một từ đơn giản thôi, nước mắt tôi lập tức tuôn như mưa.

“Em hối hận rồi.”

“Em đang ở đâu?”

Giọng chị gái trở nên căng thẳng, “Có phải tên Dương Việt đó lại bắt nạt em không?”

“Em muốn về nhà họ Cố…”

Tôi nhắm mắt, nước mắt lăn dài.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào:

“Năm xưa, bố vốn định để toàn bộ gia sản lại cho em. Là em cứ khăng khăng từ bỏ thân phận tiểu thư nhà giàu, chạy theo tên Dương Việt nghèo rớt mồng tơi ấy để khởi nghiệp!”

Chị bỗng nhiên siết giọng:

“Chị nghe giọng em không ổn, em bị thương rồi phải không?”

“Chị…”

Tôi như một đứa trẻ lạc đường cuối cùng tìm thấy lối về, bật khóc:

“Đưa em về nhà.”

“Cố gắng lên!”

Giọng chị gái lập tức trở nên sắc lạnh, “Chị đến ngay đây!”

Cúp máy, tôi dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, nghe tiếng cười nói rộn rã từ đại sảnh vọng tới.

Qua khe cửa, tôi thấy nhà họ Dương treo đèn kết hoa, ly rượu chạm nhau leng keng.

“Ngài Lâm thật trẻ trung tài giỏi!”

“Chỉ một hợp đồng nghìn tỷ đã giúp Dương thị vươn lên hàng ngũ doanh nghiệp lớn rồi!”

“Nghe nói tiểu thư nhà họ Cố cũng sắp đến? Thể diện của ngài Lâm thật lớn!”

Dương Việt được vây quanh như ngôi sao, gương mặt rạng rỡ đầy đắc ý.

Lâm Yên khoác tay anh ta, trang điểm lộng lẫy, nụ cười ngọt ngào.