Mất tích suốt bao năm, đến khi được đưa về nhà, tôi mới phát hiện trong nhà bỗng dưng có thêm năm đứa em trai em gái.
Ba mẹ chỉ lạnh nhạt giải thích:
“Chỉ là thấy mấy đứa nhỏ đáng thương nên tốt bụng giúp đỡ thôi.”
“Giờ con đã trở về rồi, vậy để ba mẹ đưa tụi nó về lại trại trẻ mồ côi.”
Nhưng cô em nhỏ nhất trong đám – cô học sinh nghèo tên là Cố Kỳ Kỳ – khi rời đi lại tiện tay trộm mất chiếc khóa đồng tâm mẹ từng đan khi sinh tôi ra.
Tôi lập tức báo công an, bắt cô ta về, còn bắt cô ta phải quỳ xin lỗi trước mặt mọi người.
Ngày hôm sau, giấy báo trúng tuyển đại học của tôi bị xé nát vụn, còn chỉ tiêu đại học thì bị người khác mạo danh chiếm mất.
Ngay cả mẹ nuôi tôi – người đang sống ở vùng quê xa xôi – cũng đột ngột lâm bệnh qua đời.
Tôi đau đớn tột cùng, vô thức muốn tìm ba mẹ ruột cầu cứu.
Thế nhưng, khi đến gần phòng, tôi lại nghe thấy cuộc trò chuyện giữa họ:
“Kỳ Kỳ đã sống với mình bao nhiêu năm rồi, chẳng khác gì con ruột! Nó mới về đã bắt nạt Kỳ Kỳ, con bé đó nghĩ mình là ai chứ?”
“Yên tâm đi, việc để Kỳ Kỳ thay nó đi học đã sắp xếp xong rồi, chuyện mẹ nuôi của nó, tôi cũng xử lý ổn thỏa rồi.”
Tôi đứng chết lặng tại chỗ, cảm giác như toàn bộ máu trong người đều đông cứng lại.
Hóa ra bao năm nay tôi vất vả tìm kiếm người thân, đến cuối cùng lại trở thành một trò cười.
Tôi thậm chí còn không bằng một cô bé nghèo được họ “cưu mang”.
Nếu đã như vậy, tôi còn quay về làm gì?
Nhưng khi tôi tuyệt vọng quyết định rời đi, họ lại như phát điên mà cầu xin tôi quay trở lại…
1
Tôi đứng ở cửa, từng tấc da thịt đều bị hơi lạnh cắt vào đến tận xương.
Thế nhưng, cuộc trò chuyện khiến tôi lạnh lòng vẫn chưa dừng lại.
“Tôi có tìm hiểu rồi, hình như Kỳ Nhất Hòa rất thân thiết với mẹ nuôi của con bé.”
“Giờ mẹ nuôi chết rồi, trường đại học cũng không còn, chắc nó cũng chẳng còn tâm trạng mà tranh chấp gì với Kỳ Kỳ đâu.”
Ba tôi vỗ vai mẹ, như để trấn an.
Sự thật giáng xuống đầu tôi như một tiếng sét.
Cái chết của mẹ nuôi, thật sự là do họ đứng sau giật dây.
Nhưng bà ấy là người vô tội!
Bà nuôi tôi khôn lớn, coi tôi như con ruột, còn luôn động viên tôi hãy đi tìm người thân máu mủ.
Vậy mà cuối cùng, vì tôi mà bà bị liên lụy.
Mẹ tôi vẫn tỏ vẻ lo lắng:
“Dù gì con bé đó cũng là thủ khoa nghệ thuật đầu vào, thi đỗ Học viện Nghệ thuật Tinh Diệu, nếu cứ tùy tiện để Kỳ Kỳ thay thế nó, lỡ người ta nghi ngờ thì sao?”
Ngay sau đó, ba tôi nở một nụ cười lạnh lẽo khiến người ta rợn gáy:
“Yên tâm, tôi đã chuẩn bị hết cả rồi.”
“Tôi có cách khiến Kỳ Kỳ đường đường chính chính thay thế con bé vào đại học.”
Tôi không hiểu hết ẩn ý trong câu nói của ông, nhưng sống lưng lại lạnh toát.
Tôi được đón về nhà đã một tuần rồi.
Suốt quãng thời gian dài đi tìm người thân, tôi đã từng hàng ngàn lần tưởng tượng cảnh được đoàn tụ.
Là những cái ôm ấm áp, những lời hỏi han chân thành, là một mái nhà rộn rã tiếng cười…
Trong ký ức của tôi, ba mẹ rất yêu tôi, tôi từng nghĩ chỉ cần trở về, họ sẽ chạy đến ôm tôi khóc òa.
Nhưng thực tế lại lạnh lẽo như dòng nước giá buốt, dập tắt mọi mong đợi của tôi.
Ngày họ đón tôi về, trên mặt không hề có lấy một chút vui mừng, thậm chí còn thấp thoáng vẻ thất vọng.
Như thể tôi không phải là đứa con mà họ ngày đêm mong ngóng, mà chỉ là một gánh nặng ngoài ý muốn.
Suốt một tuần qua, cái gọi là “quan tâm” của họ chỉ là những câu hỏi hờ hững, bề ngoài tử tế nhưng lại chẳng hề chạm đến nỗi khao khát trong lòng tôi.
Đến khi tận tai nghe thấy những lời tổn thương ấy, tôi mới thật sự bừng tỉnh.
Thì ra, cái gọi là tình thân máu mủ chỉ là ảo tưởng đơn phương của tôi.
Nhưng tôi không hiểu, cũng không cam tâm—tại sao họ lại không yêu tôi?
Mẹ tôi lại lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu tôi…
“Vậy thì tốt rồi.”
Tôi thấy bà ấy bất ngờ lau nước mắt.
Đôi mắt đỏ hoe, từng chữ bà nghiến ra từ kẽ răng, đầy tức giận:
“Nếu năm đó con bé không nghịch ngợm trốn đi chơi, thì tôi đâu phải vì đi tìm nó mà sảy thai chứ!”