An An một lần nữa òa khóc dữ dội.

Cố Bắc Minh không biết dỗ thế nào, hết lần này đến lần khác tiến lại gần, rồi lại bị con bé đẩy ra.

“An An… xin lỗi con, xin lỗi… Nếu mẹ con nói sớm cho bố biết… bố nhất định…”

“An An!”

8

Sau khi An An khóc đến ngất đi, con bé được đưa ngay vào bệnh viện.

Cố Bắc Minh luôn túc trực bên cạnh giường bệnh, không rời nửa bước.

Dưới chân anh, là những di vật vừa được tìm thấy.

Một cuốn nhật ký cũ đã ngả màu, và một chiếc điện thoại di động đã lỗi thời.

Đồ đã nằm đó, nhưng anh vẫn chưa đủ can đảm để mở ra.

Trong thâm tâm, anh mơ hồ cảm thấy… năm đó Thẩm Mộng Dao quyết tuyệt ly hôn với anh, không phải vì cô yêu người khác.

Mà là vì mẹ anh… đã nói gì đó với cô.

Cố Bắc Minh cầm cuốn nhật ký lên, một bức ảnh kẹp giữa rơi xuống đất.

Anh và Giang Miễu Miễu nằm cạnh nhau trong tình trạng ám muội, trên cổ anh còn rõ ràng một vết hôn.

Ký ức như con sóng dữ ào tới.

Hôm ấy, anh bị ép uống rượu, uống đến mức mất ý thức.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, điều đầu tiên anh nghĩ đến là nhanh chóng về nhà để mừng sinh nhật cùng Thẩm Mộng Dao.

Nhưng mẹ anh đã ném cho anh một bức ảnh – trong đó là Thẩm Mộng Dao đang hôn một người đàn ông khác.

Anh không tin.

Anh phát điên chạy về nhà – nhưng thứ chờ đợi anh lại chỉ là một tờ đơn ly hôn.

Tay run rẩy, anh mở cuốn nhật ký.

Trang đầu tiên, nét chữ của một cô gái trẻ hiện lên – trong sáng, đầy hy vọng.

【Cố Bắc Minh nói anh ấy thích mình, muốn cưới mình. Nhưng mình là trẻ mồ côi… chẳng lẽ mình cũng xứng đáng có được hạnh phúc sao?】

Trang thứ ba mươi – chữ viết đã bắt đầu ngập ngừng.

【Mẹ của Cố Bắc Minh không thích mình. Bà ấy lén nói rằng nếu mình cưới anh ấy, bà sẽ không để mình yên ổn sống. Mình kể lại cho Cố Bắc Minh, anh ấy chỉ cười, bảo mẹ anh chỉ dọa thôi. Anh nói sẽ bảo vệ mình. Mình tin.】

Trang thứ năm mươi – nét chữ nặng nề hơn.

【Mẹ Cố mời mình đến một bữa tiệc, cố tình đưa cho mình một chiếc váy rách. Mình bị cười nhạo, còn anh ấy lại không tin rằng chính mẹ anh đưa váy đó… Anh ấy yêu mình, nhưng anh yêu mẹ hơn.】

Trang thứ sáu mươi – là sự tuyệt vọng.

【Mẹ Cố cho mình xem ảnh anh ấy và em gái nuôi nằm cùng nhau trên giường. Có lẽ mình nên tỉnh ra rồi… sự tồn tại của mình chỉ là phá hoại cái kết cổ tích giữa hoàng tử và công chúa.】

Trang sáu mươi mốt.

【Mình mang thai. Nghĩ kỹ rồi, mình quyết định sẽ sinh đứa bé này. Vì mình… thật sự rất rất muốn có một mái nhà.】

Và khi lật đến trang cuối cùng, chỉ còn mấy dòng ngắn ngủi.

【Đau quá… nhưng mình không còn tiền chữa trị. Mình đã gửi hết vào tài khoản, nhờ dì Trần giữ. Bà ấy là người tốt, hy vọng sẽ chăm sóc tốt cho An An. An An, mẹ yêu con.】

Đọc đến đây, Cố Bắc Minh siết chặt tay, nước mắt rơi không ngừng.

“An An…” anh nghẹn ngào.

Lúc đó, An An mở mắt ra, khẽ hỏi:

“Chú ơi… sao chú lại khóc vậy?”

“Không sao đâu,” anh cố nặn ra nụ cười, “chỉ là… chú hơi buồn thôi.”

An An cũng rơm rớm nước mắt, lí nhí nói:

“An An cũng buồn… Mẹ… mẹ bao giờ mới từ trên trời trở về vậy ạ?”

10

Khi Cố phu nhân cùng Giang Miễu Miễu bước vào, vừa hay nhìn thấy cảnh Cố Bắc Minh cẩn thận từng muỗng cháo đút cho An An.

Cố phu nhân lập tức bước đến, vung tay hất đổ bát cháo, giọng lạnh băng:
“Cố Bắc Minh, vì đứa con riêng của Thẩm Mộng Dao, mà con dám bỏ luôn cả cuộc họp hội đồng sao?”

“Các thành viên hội đồng đang tức giận lắm rồi! Nếu trong vòng năm phút nữa con không quay lại phòng họp, thì cái chức tổng giám đốc của con, đừng mơ giữ được!”

Cố Bắc Minh mặt không cảm xúc, lặng lẽ dọn cháo bị đổ dưới sàn, giọng bình thản:
“Vậy thì không cần nữa. Chỉ cần có An An, là đủ rồi.”

Giang Miễu Miễu tức đến mức giậm chân:
“Anh Bắc Minh, anh vì đứa con hoang của Thẩm Mộng Dao mà từ bỏ tiền đồ rực rỡ của mình sao?!”

Cố Bắc Minh đột ngột quay đầu nhìn chằm chằm vào cô ta, giọng lạnh như băng:
“An An không phải con hoang. Con bé là con gái ruột của tôi!”

Đồng tử Cố phu nhân co rút lại, cố gượng cười:
“Ha ha, con gái con à? Con tin thật sao?”

“Thế này đi, làm xét nghiệm ADN. Nếu con bé đúng là máu mủ của con, mẹ cũng… không ngăn cản nữa.”

Nghe vậy, Giang Miễu Miễu lập tức lao tới, giật lấy một nắm tóc của An An.

Đau nhói khiến An An bật khóc nức nở.

Cố Bắc Minh hoàn toàn không ngờ họ lại ra tay với con bé.

Anh nổi điên, lao lên túm lấy tóc Giang Miễu Miễu, giật mạnh—một mảng tóc lớn bị kéo bật ra.

Giang Miễu Miễu hét lên như bị giết, đau đến gào thảm.

“An An là con tôi! Tôi xem ai dám động vào con bé!”

Cố Bắc Minh cuối cùng cũng đã thực sự tỉnh ngộ.

Cố phu nhân thấy vậy, liền ngồi sụp xuống đất, lăn ra ăn vạ, giở hết chiêu “một khóc, hai quậy, ba đòi chết”.

Nhưng bất kể bà ta gào khóc thế nào, Cố Bắc Minh chỉ đứng nhìn, lạnh như băng.

“Đồ con bất hiếu! Mẹ sinh mẹ nuôi con ra như vậy mà giờ con dám quay lưng lại với mẹ à?!”

Cố Bắc Minh chỉ khẽ cười, mắt lạnh như dao:
“Nhưng chính mẹ, là người đã phá nát hạnh phúc của con.”

“Vậy thì, con cũng sẽ hủy luôn hạnh phúc mà mẹ trông mong.”

Anh quay đầu, nói với trợ lý:
“Người đâu, chuyển phần cổ phần 5% mà tôi từng tặng Cố phu nhân, sang tên An An.”

“Cái gì?! Cậu dám?!” Cố phu nhân giận run người, giọng the thé.

“Cứ thử xem tôi có dám không.”

Lần này, Cố phu nhân thật sự hoảng sợ.

Bà ta cảm nhận rõ ràng, cậu con trai ngoan ngoãn, luôn nghe lời năm nào… đã biến mất rồi.

Giang Miễu Miễu lí nhí: “Anh Bắc Minh… anh bình tĩnh một chút…”

Cố Bắc Minh cười lạnh:
“Còn nữa, chuyển luôn 2% cổ phần đứng tên Giang Miễu Miễu sang cho An An.”

Giang Miễu Miễu: “?!”