Sau khi sinh con ngày đầu tiên, chồng tôi vì muốn cưới nhân tình, nhất quyết nói đứa bé không phải con anh ta, ép tôi phải ly hôn.
Cho dù kết quả xét nghiệm ADN cho thấy 99.99% khả năng là cha con, anh ta vẫn lạnh lùng cười nhạo:
“Không phải vẫn còn 0.001% sao? Cái bản báo cáo này cũng không rửa sạch được cô!”
Tôi không chịu nổi sự sỉ nhục đó, tức giận ly hôn, một mình nuôi con lớn, còn đưa nó ra nước ngoài học đại học.
Sắp tốt nghiệp rồi, con trai nói sẽ về nước thăm tôi, còn bảo có một bất ngờ muốn dành cho tôi.
Tôi nấu cả một bàn thức ăn đầy ắp, nghĩ rằng nó ăn đồ Tây suốt mấy năm chắc chắn rất nhớ cơm nhà.
Tôi nghĩ rằng cuối cùng thì những tháng ngày cay đắng của mình cũng đã qua.
Nhưng khi mở cửa ra, lại thấy sau lưng con trai là người chồng cũ đã hai mươi mấy năm không gặp cùng vợ hiện tại của ông ta.
Câu đầu tiên chồng cũ nói là:
“Con cái lớn rồi, cũng nên nhận tổ quy tông.”
Giọng con trai cũng mang theo ý khuyên nhủ:
“Mẹ, lúc con ở nước ngoài, ba và dì Tào đã giúp đỡ con rất nhiều.”
“Ba năm đó có lỗi với mẹ, nhưng bây giờ ba muốn bù đắp, muốn nhận lại con, mẹ tha thứ cho ba đi.”
“Ba bây giờ là giáo sư đại học! Các mối quan hệ, tài nguyên của ba sẽ rất có ích cho con sau này, mẹ đừng chấp nhặt nữa.”
Trước đây từng thấy trên mạng nói rằng, con trai vĩnh viễn không thể đồng cảm với mẹ, lúc đó tôi còn không tin.
Nhưng bây giờ, nhìn tôi một mình làm ba công việc để nuôi nó ăn học, đưa nó ra nước ngoài du học…
Đứa con mà tôi tự tay nuôi lớn, đổi lại chỉ là một câu “mẹ đừng chấp nhặt nữa”, lòng tôi lạnh ngắt.
Đã chọn đứng về phía ba nó, vậy chuyện tôi trúng số một trăm triệu, cũng không cần để nó biết nữa.
Tôi bình tĩnh mở miệng, không chút gợn sóng:
“Đã chọn cái gọi là ‘gia đình thật sự’, vậy thì mẹ chúc con toại nguyện.”
1
Nhìn Hách Cảnh – người chồng cũ hai mươi năm chưa gặp cùng vợ hắn là Tào Nhan, nụ cười trên mặt tôi lập tức cứng đờ, tay vịn bàn, đầu ngón tay lạnh toát.
Hách Cảnh cố nặn ra một nụ cười: “Thư Nghi, lâu rồi không gặp.”
Con trai vừa tự nhiên mời hai người họ ngồi xuống, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt tôi:
“Mẹ, lần này ba đưa dì Tào đến là muốn cùng chúng ta ăn một bữa cơm!”
“Đây chính là bất ngờ con chuẩn bị cho mẹ đó! Để cả nhà mình được đoàn tụ!”
Hách Cảnh mặt đầy ý cười, thuận thế định ngồi vào vị trí chính giữa bàn ăn, dáng vẻ tự nhiên cứ như hắn là chủ nhân của ngôi nhà này.
Tôi lập tức vươn tay chặn trước mặt hắn.
“Cơm đoàn tụ?”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Tôi với ai là người một nhà?”
Tôi nhìn thẳng vào Hách Cảnh, giọng run lên không kiềm chế nổi: “Ý anh là gì? Tại sao lại cùng Kỳ Niên trở về?”
Hách Cảnh né tránh ánh mắt, âm thầm ra hiệu bằng mắt với con trai.
Kỳ Niên lập tức tiếp lời, giọng mang theo ý hòa giải:
“Mẹ, thực ra khi con du học đã liên lạc lại với ba rồi, lần này là con chủ động mời ba và dì Tào đến.”
“Khi con ở nước ngoài, ba và dì Tào đã giúp đỡ con rất nhiều, mẹ cứ xem như nể mặt con, chúng ta ăn một bữa cơm đàng hoàng được không?”
Tào Nhan ở bên cạnh bật cười nhẹ, dịu dàng xen vào:
“Đúng vậy đó chị Thư Nghi, chị không biết đâu, Kỳ Niên vừa ra nước ngoài không bao lâu thì đã thông qua mạng cựu sinh viên tìm được lão Hách.”
“Hai cha con họ nói chuyện rất hợp nhau, thường xuyên gọi video tới tận khuya! Những chuyện mới mẻ ở nước ngoài, những định hướng học thuật, vẫn là lão Hách hiểu nhiều, có thể chỉ dẫn cho con trai.”
Thì ra sớm từ khi tôi còn chưa hay biết, con trai đã âm thầm liên lạc lại với Hách Cảnh.
Tôi luôn lo nó ở nơi xứ người không quen đồ ăn, sống không dễ dàng, cách vài ba hôm lại muốn gọi video cho nó.
Ban đầu nó còn hay bắt máy.
Sau này, cơ hội gọi được càng lúc càng ít. Mười lần thì có tám lần nó trực tiếp từ chối rồi nhắn lại một tin thật nhanh:
【Mẹ, con đang bận, không tiện nghe, để sau nói.】

