Dù nhà trường đã nghiêm cấm, nhưng một tháng trước khi nhập học, tôi vẫn đến tiệm xăm, xăm kín cả lưng.
Bị trường khuyên rút học, tôi hoàn toàn không để tâm.
Chỉ có ba mẹ và chị họ là sốt sắng hốt hoảng.
Kiếp trước, một tháng trước khi khai giảng, ba mẹ nói muốn đưa tôi và chị họ đi nghỉ dưỡng.
Trên một hòn đảo hoang vắng không bóng người, tôi bị họ đánh thuốc mê, ép nằm lên bàn phẫu thuật thẩm mỹ.
Khi tỉnh dậy, tôi đã mang gương mặt của chị họ.
Còn chị họ thì được chỉnh sửa để trông giống tôi.
Cô ta cười tươi ngọt ngào:
“Cảm ơn mày đã cố gắng suốt bao năm qua, để tao có thể sống một cuộc đời hoàn hảo như hôm nay.”
Đối mặt với tiếng gào thét, chất vấn của tôi.
Ba mẹ không hề có chút ăn năn hay tội lỗi nào.
Giọng nói lạnh như băng:
“Đây là thứ mày nợ chị họ mày. Bây giờ đến lúc phải trả rồi.”
Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn chị họ mạo danh tôi bước vào trường múa danh giá nhất.
Còn tôi thì bị ba mẹ cưỡng ép đưa vào một trường cao đẳng tầm thường.
Sợ mọi chuyện bị bại lộ, chị họ thuê một đám du côn đến cưỡng hiếp và giết tôi.
Sau khi ba mẹ biết sự thật.
Họ không chỉ không trách móc chị ta, mà còn ra sức che đậy:
“Nó lăng loàn, tự ý đi với trai, chết cũng đáng đời.”
Lần nữa mở mắt ra, tôi đã quay về thời điểm một tháng trước khi nhập học.
1.
“Em ơi, ba mẹ nói ngày mai sẽ đi nghỉ dưỡng ở đảo đấy. Tối nay em nhớ sắp xếp hành lý cho xong nha.”
Giọng nói quen thuộc của Lâm Uyển khiến cả người tôi lạnh buốt.
Tôi nhận ra mình đã trọng sinh, trở về thời khắc bi kịch sắp xảy ra.
Thấy tôi không trả lời, Lâm Uyển ghé sát vào:
“Em có nghe không đấy?”
Tôi cắn chặt môi, cố kiềm lại cơn sợ hãi đang dâng lên cuồn cuộn trong lòng.
Kiếp trước, trong con hẻm bẩn thỉu tối tăm đó, cô ta cũng từng nói những lời y như vậy.
Lũ du côn đè tôi xuống giày vò tàn nhẫn.
Lâm Uyển thì dựa vào tường, mặt mày rạng rỡ như vừa giành được chiến thắng.
Nụ cười độc ác đến mức khiến người ta lạnh cả sống lưng:
“Xin lỗi nhé, vì tao đã cướp mất cuộc đời của mày, tao vẫn thấy chưa yên tâm.”
“Cho nên chỉ còn cách xử lý cho mày chết luôn, đừng trách tao nhé.”
Tôi bị những cơn đau hành hạ đến mức sắp ngất đi.
Cô ta mất kiên nhẫn đá tôi một cú:
“Em có nghe không đấy?”
Tôi ho ra một ngụm máu.
Gắng hết sức mới níu được vạt váy của cô ta:
“Tôi sẽ không nói cho ai biết chuyện này đâu… Xin tha cho tôi…”
Nhưng cô ta lại ghét bỏ đạp tay tôi xuống đất.
Nghiến mạnh gót giày lên tay tôi:
“Váy tao đắt lắm đấy, chết đến nơi còn gây chuyện.”
Cô ta ra lệnh cho đám người kia hành hạ tôi tàn nhẫn hơn nữa.
Mãi cho đến khi tôi tắt thở, cô ta mới hài lòng cười rạng rỡ.
Sau đó, cô ta vội vã chạy về nhà, vừa khóc vừa nói với ba mẹ rằng chỉ định đùa giỡn với tôi một chút, không ngờ lại làm tôi chết thật.
Ba mẹ thì ôm chặt lấy cô ta đầy xót xa:
“Chuyện này không trách con, là nó mạng tiện, sống chẳng thọ.”
“Coi như nó trả lại ân tình mà ba mẹ con từng vì cứu nó mà chết.”
“Kiếp này, con chính là con gái của ba mẹ.”
Mùi nước hoa ngọt đến ngấy trên người Lâm Uyển cứ xộc thẳng vào mũi tôi.
Mẹ giơ cốc lên ném về phía tôi:
“Mày câm à? Uyển Uyển đang nói chuyện với mày đấy, có thể lịch sự một chút không?”
Cái ly nện trúng trán tôi.
Cơn đau khiến tôi bừng tỉnh khỏi những ký ức cũ.
Máu chảy vào mắt, làm mờ cả tầm nhìn.
Thế nhưng ba mẹ và Lâm Uyển lại như không thấy gì.
Ba thậm chí còn lộ rõ vẻ khó chịu:
“Cái mặt như khúc gỗ, đến một sợi tóc của Uyển Uyển cũng không bằng, nhìn mà bực cả mình.”
Tôi cố dằn cơn giận như muốn bùng nổ trong lòng, khẽ đáp:
“Nghe rồi. Con đi thu dọn hành lý ngay.”
Lúc này, họ mới vừa lòng mỉm cười.
Trở về phòng, tôi tự xử lý vết thương.
Rồi ngồi thẫn thờ trên giường, suy nghĩ xem phải làm gì để thoát khỏi số phận bi thảm kiếp trước.