8

Tôi nghe nói Kỳ Trúc Tu lại thay mấy người liên lạc mới.

Bạn bè cười tôi chậm chạp, đến giờ vẫn chưa nói chuyện được với ai.

Dạo này tôi rất bận, đăng ký một lớp học làm bánh, định nghiêm túc nuôi dưỡng sở thích này.

Có lẽ vì thật sự không còn ai quản, nên tôi có thể thoải mái, tự do làm những gì mình thích.

Những buổi nhậu hay ăn uống, Kỳ Trúc Tu vẫn luôn có mặt.

Tất nhiên, để tránh gây hiểu lầm, tôi sẽ không tham dự.

Dạo này tôi cũng không còn nhận điện thoại của anh, anh dần dần nhớ được đồ đạc trong nhà để ở đâu.

Hoặc là anh đã có thể hỏi người khác rồi.

Ngày tháng cứ thế trôi, tôi không đếm thì gần như chẳng biết mình đã chia tay bao lâu.

Tôi tốt nghiệp lớp làm bánh, từ chối sự theo đuổi của một người đàn ông.

Tôi định tạm dừng chuyện tình cảm, tập trung chạy trên những con đường khác vài năm.

Những điều vì Kỳ Trúc Tu mà tôi buộc phải bỏ dở, tôi muốn nhặt lại.

Có lẽ vì gần đây nhắc đến anh nhiều quá.

Nên tôi mới thấy Kỳ Trúc Tu đứng trước cửa nhà mình.

Cảm giác như đã rất lâu rồi, đến mức khi nhìn thấy anh, tôi thấy xa lạ.

Có chút già dặn hơn, nhưng trông cũng chẳng khá hơn lúc tôi rời đi.

Tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng anh uống say.

Tôi hỏi anh đến đây có chuyện gì không.

Anh nói: “Thuốc ở nhà không hiệu quả, uống vào vẫn đau dạ dày.”

Tôi nhắc anh: “Xem thử có quá hạn chưa, nếu quá hạn thì mua mới là được.”

Tôi bước qua anh để mở cửa, vừa định đẩy cửa vào thì anh chặn lại.

Tôi không ngờ anh sẽ làm vậy, nên nhìn qua trông giống như anh đang ôm tôi bằng một tay.

Tôi lùi lại mấy bước, ngẩng đầu nhìn anh: “Không đi sao?”

Ý từ chối của tôi quá rõ ràng, anh chỉ cười khổ.

Anh nói: “Tuế Ngâm, anh muốn uống canh ấm dạ dày.”

Tôi lấy điện thoại, tìm công thức canh ấm dạ dày đã lưu, gửi cho anh.

Tôi bảo: “Anh về làm theo thử đi, chắc hương vị cũng không tệ đâu.”

Anh cúi người lại gần: “Tuế Ngâm, em có thể nấu cho anh được không?”

Tôi rất ghét hành động này của anh.

Trước đây, chỉ cần anh gọi tên tôi như vậy, lúc tôi ngẩng đầu lên là anh sẽ tranh thủ hôn.

Khi đó chắc là lúc anh yêu tôi nhất, nên mới liên tục hỏi: “Trần Tuế Ngâm, em sẽ nấu cơm cho anh cả đời chứ?”

Thấy tôi không phản ứng, anh tiếp tục gọi tên tôi.

“Tuế Ngâm.”

Tôi không dám ngẩng đầu.

Tôi không muốn hôn Kỳ Trúc Tu.

Tôi không biết lý do thật sự khiến anh đột nhiên đến tìm tôi, tỏ ra cần tôi là gì.

Nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ quay lại.

Tôi nhận ra quần và giày anh đang mặc đều là đồ tôi mua cho anh khi xưa.

Tôi từng nghĩ anh đã vứt hết những thứ liên quan đến tôi.

Tôi cảm thấy mình không thể ở cùng một không gian với anh được, vì chỉ cần anh xuất hiện, tôi sẽ không kìm được mà nhớ lại chuyện cũ, rồi lại nhớ đến câu anh nói rằng anh đã chán tôi.

Tôi nói: “Anh về tự nấu đi, em quên cách làm rồi.”

Lâu lắm tôi không làm, nên tay nghề cũng nguội.

Giờ hai chúng tôi làm ra chắc cũng chẳng khác nhau, nên không cần tranh xem ai làm.

Anh không chặn tôi nữa, tôi đóng cửa, để anh đứng bên ngoài.

9

Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên mình làm thành công món cá đầu chép hấp ớt, Kỳ Trúc Tu vừa ăn miếng đầu tiên đã khen tôi tay nghề tuyệt đỉnh.

Anh luôn nói tôi sẽ mang đến cho anh vô vàn bất ngờ.

Mấy hôm trước anh vừa nói muốn ăn món gì, vài hôm sau tôi đã có thể mày mò làm ra.

Khi mùi thức ăn thơm lừng khắp nhà, anh ôm tôi từ phía sau.

Anh gọi: “Tuế Ngâm.”

Tôi cúi đầu đảo rau, không nhìn anh.

Anh ôm chặt hơn một chút.

“Tuế Ngâm, ngẩng đầu nhìn anh đi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn, nụ hôn của anh liền rơi xuống.

Anh nói: “Tuế Ngâm, anh thật sự may mắn, đúng không?”

Về sau, chỉ cần anh lại gần gọi tôi, khi tôi ngẩng đầu thì sẽ có một nụ hôn đáp xuống.

Có lúc tôi cũng cố ý gõ cửa phòng làm việc gọi anh.

“Kỳ Trúc Tu.”

Anh ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi cúi xuống, ngang tầm với anh.

Tôi mỉm cười, tiếp tục gọi:

“Kỳ Trúc Tu.”

Khi anh nhìn tôi, tôi sẽ hôn anh.

Thời điểm đó, chúng tôi đều rất thích trò chơi hôn bất ngờ này.

Tên của chúng tôi trở thành tín hiệu muốn trao nhau một nụ hôn.

Tôi thật lòng biết ơn Kỳ Trúc Tu vì đã bỏ tất cả để ở lại thành phố xa lạ này vì tôi.

Vậy nên tôi luôn cố gắng đối xử tốt với anh, để đáp lại mối tình cách xa nghìn dặm mà nhất định phải có một người hy sinh mới có thể tiếp tục.

Khi đến tìm tôi, anh từng nói: “Trần Tuế Ngâm, mọi chuyện khó khăn để anh gánh, chỉ cần đến được với em thì đều là chuyện tốt.”

Trong mơ, tôi mơ hồ nhớ lại tất cả những chuyện ngày xưa giữa tôi và Kỳ Trúc Tu.

Khi nhận ra mình đang mơ, tôi ép bản thân phải tỉnh lại, không được đắm chìm trong đó nữa.

Có lẽ là hai luồng ý thức đang giằng co, nhưng trong mơ, bàn tay Kỳ Trúc Tu nắm lấy tôi quá chặt.

Tôi không thể tỉnh lại.

Vừa say đắm, vừa đau đớn.

10

Tôi bị Kỳ Trúc Tu gọi tỉnh dậy.

Giọng gọi gấp gáp, khàn khàn của anh chồng lên với giọng nói trong mơ.

Tôi nhất thời không phân biệt được đó là mơ hay thật.

Tôi hỏi anh: “Có chuyện gì vậy?”

Anh nói: “Tuế Ngâm, anh gọi cho em mấy cuộc em không nghe, nên anh sang xem thế nào.”

Anh liên tục thử chạm vào trán tôi, rồi nói: “Tuế Ngâm, em bị sốt rồi.”

Anh vẫn không rõ đồ đạc trong nhà tôi đặt ở đâu.

Rồi anh hỏi: “Thuốc hạ sốt ở đâu, anh lấy cho em.”

Lúc này tôi mới nhận ra từ khi dọn về đây, mình quên mất một chuyện — tôi vẫn chưa xóa dấu vân tay của anh khỏi khóa cửa.

Tôi đẩy anh ra: “Không cần, ngủ một giấc là khỏi.”

Anh ra phòng khách lục tìm.

Thật ra tôi làm gì cũng sẽ theo thói quen.

Nhà Kỳ Trúc Tu bày thế nào, nhà tôi cũng vậy.

Anh nhanh chóng tìm được thuốc trong tủ tivi, tôi nghe tiếng bước chân vội vã của anh đi qua đi lại, thỉnh thoảng còn thoáng qua trước cửa phòng ngủ.

Anh vẫn làm việc nhà quá ít nên tìm đồ rất vụng về.

Sau một tràng “lách cách” ầm ĩ, tôi thấy anh bưng ly nước lại, đưa tôi uống thuốc.

Tôi nhận lấy, tự uống xong rồi đặt ly nước lên tủ đầu giường.

Tôi nhìn anh, nói: “Cảm ơn, em muốn ngủ rồi.”

Tôi hy vọng anh biết điều mà rời đi.

Đầu óc nặng trĩu, tôi ngủ rất nhanh.

Nên khi tỉnh dậy vào buổi chiều, thấy anh gục ngủ bên giường mới biết anh vẫn chưa rời đi.

Tôi ra mồ hôi, cơn sốt cũng đã hạ.

Nằm đó, tôi từ từ rút tay ra khỏi tay anh.

Anh vô thức siết chặt, rồi mở mắt nhìn tôi.

“Tuế Ngâm, đỡ hơn chưa?”

Anh đưa tay sờ trán tôi, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Anh nói: “Em làm anh sợ chết khiếp.”

Sau đó anh hỏi: “Em muốn ăn gì, anh đi mua cho.”

Anh cứ nuốt nước bọt liên tục, ngón tay thì vô thức cọ xát.

Tôi nhớ lần cuối thấy anh như vậy là khi anh nói lời chia tay, sợ tôi không đồng ý nên cố ở lại.

Lần này thì sao?

Chẳng lẽ sợ tôi không nhận ý tốt của anh?

Nhưng là vì gì chứ?

Sau khi tìm kiếm cảm giác mới mẻ xong lại quay về tìm tôi?

Tôi từ chối ý tốt của anh, giục anh đi.

“Trời tối rồi, đường xa, anh về sớm đi.”

Anh đi không lâu thì lại gõ cửa, đứng ngoài nói: “Tuế Ngâm, anh gọi giúp em cháo bí đỏ em thích rồi.”

Nghe tiếng bước chân anh rời đi, tôi mới mở cửa.

Đồ ăn anh mua được đặt gọn gàng bên tay phải.

Tôi mở phần quản lý dấu vân tay, xóa của anh.

7

Việc mang thai đã làm gián đoạn kế hoạch nói rõ và ly hôn với Tống Vũ của tôi.

Que thử thai hiện rõ hai vạch, khiến tôi bối rối.

Nếu không phải là con của Tống Vũ, tôi vốn không muốn có con.

Tôi sợ đau, sợ chết, cũng sợ mình sẽ không nuôi dạy nổi một sinh mệnh.

Tống Vũ tuy gia cảnh sa sút, nhưng vẫn có cha mẹ yêu thương.
Còn tôi, từ khi nhà không còn tiền, bố mẹ thường xuyên cãi nhau.

Tôi giống như một vướng bận trong “cuộc sống mới” của họ, bị đá qua đá lại, loạng choạng mà lớn lên.

Tôi từng nghĩ, một gia đình, chỉ cần hai người là đủ.

Nhưng Tống Vũ lại nhiều lần tưởng tượng mình là một người cha.

Lúc sửa sang nhà cửa, anh đã để dành sẵn một phòng trẻ con.

Vì chưa biết là trai hay gái nên sơn thành màu xanh lá nhạt.

Bức tường Lego trong phòng trẻ con rất đắt, tôi không nỡ chi tiền, Tống Vũ năn nỉ mãi mới thuyết phục tôi đổi thành tường bảng đen.

Anh còn đóng sẵn cả một dãy kệ sách, hào hứng chỉ vào giá sách trống trơn:
“Tầng dưới cùng là truyện tranh thiếu nhi, phía trên là truyện cổ tích, đợi đến khi con cao tới tầm này thì sẽ là sách luyện thi đại học ‘Năm năm thi, ba năm luyện’.”

Tôi liền trêu anh, bản thân chẳng thích học hành mà đã tưởng tượng con mình là học bá.

Thế nhưng anh cứ nhắc đi nhắc lại như thế, dần dà tôi cũng bắt đầu mong đợi.

Tôi ngồi trong căn phòng trẻ con trống trải ấy rất lâu.

Tôi nhớ về bố mẹ mình,
Sau ly hôn, họ phát điên lên tranh giành tất cả những gì có thể cướp từ người kia —
Ngoại trừ… tôi.

Tống Vũ đã mong đợi đứa trẻ này suốt sáu năm.
Nhưng anh vẫn chưa phải là một người cha trưởng thành.

Anh vẫn là cậu trai mười chín tuổi năm xưa, quỳ gối trước mặt Giang Lâm.

Tôi quyết định cho anh một cơ hội.

“Em có thai rồi.” – Tôi đặt phiếu chẩn đoán thai kỳ lên bàn – “Đã một tháng.”

Tống Vũ sững người, lập tức kích động đỡ tôi ngồi xuống:
“Đừng đứng nữa, đừng làm việc gì cả, chiều nay để tài xế đưa em về nghỉ ngơi thật tốt.”

Tôi dựa vào vai anh, làm nũng rằng muốn anh ở bên tôi nhiều hơn.

Hải Châu sắp có tuyết rồi, Chúng tôi gặp nhau, yêu nhau ở thành phố đó suốt nhiều năm,
Tôi muốn quay lại thăm.

Tống Vũ rất sẵn lòng làm tôi vui, anh xin nghỉ nửa tháng.

Chiều hôm ấy, không chờ được, anh đã kéo tôi đi mua sắm.

Quần áo bầu, xe đẩy em bé, sách tranh minh họa cho trẻ.

Các cô bán hàng nhìn ra được sự vui mừng của người làm cha lần đầu, liền tận tình giới thiệu đủ thứ.

Tống Vũ cầm trên tay hai bộ đồ sơ sinh, một hồng một xanh, ngốc nghếch hỏi tôi cái nào đẹp hơn.

Tôi chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn anh cười:
“Còn chưa biết là trai hay gái, đã mua đồ hồng rồi à?”

“Trai thì sao? Con trai cũng mặc màu hồng được!” – Tống Vũ bỗng trở nên trẻ con – Anh lấy cả hai bộ luôn.

Về đến nhà, Tống Vũ cầm bộ váy bầu so lên người tôi.

Váy bầu được thiết kế rất dễ thương, váy trắng kiểu baby doll, chân váy còn có bèo nhún.

“Giống hệt hồi chúng ta mới yêu nhau, em cũng mặc váy trắng thế này.
“Rồi cười với anh một cái là anh muốn móc cả trái tim ra cho em luôn.”

Tống Vũ vừa nhắc chuyện cũ đã không nhịn được mà bật cười.

Tôi ngồi trên sofa, ôm gối ôm, nghiêng đầu nhìn anh bận rộn qua lại.

Anh tỉ mỉ đến mức thay dép đi trong nhà cũng chọn loại chống trượt, còn quỳ xuống giúp tôi thay.

Một chân quỳ dưới đất, trông chẳng khác nào lần anh cầu hôn tôi năm đó.

Nắng chiếu qua ô cửa sổ, rọi lên sàn nhà, hắt cả những hạt bụi nhỏ li ti trong không khí, ánh lên một màu vàng óng.

Anh tất bật chạy qua chạy lại, căn phòng trẻ con trống trải dần được lấp đầy từng chút.

Đồ dùng trẻ em cái nào cũng nhỏ xinh, tinh tế.

Trên nôi trẻ em treo một chiếc chuông gió hình ngôi sao, chỉ cần có gió lướt qua là phát ra tiếng leng keng.

Ngay cả truyện tranh cũng được sắp xếp theo độ tuổi, đủ sắc màu rực rỡ.

Tất cả các góc tủ trong nhà đều được dán miếng chống va đập.

Phong cách Bắc Âu tối giản của căn nhà bỗng biến thành công viên trẻ em lúc nào không hay.

Tôi bất ngờ trước sự tỉ mỉ của anh.

Tống Vũ thì mắt đỏ hoe, nói rằng kể từ khi bố mẹ mất, anh đã khát khao có một gia đình trọn vẹn suốt tám năm qua.