Sắc mặt ai nấy lập tức tái mét, tiếng hét hoảng loạn vang lên khắp nơi.

“Chuyện gì thế này? Đây là lễ cưới cơ mà? Sao lại treo đầy cờ trắng?”

“Mới có giữa trưa mà trời đã tối đen rồi? Rõ ràng vừa nãy còn nắng chang chang mà?”

Có người nhìn quanh rồi kêu lên: “Không đúng! Nhà tôi ngay bên cạnh, sao bây giờ lại biến thành bãi đất hoang?”

Sắc mặt tôi nặng trĩu, quay sang quát lớn với Lâm Nhu: “Cô rốt cuộc là ai?”

“Nếu hôm nay cô không nói thật, tất cả mọi người ở đây đều sẽ chết!”

Đến nước này rồi, tôi cũng không cần giấu giếm nữa.

Chuyện đã đến mức này, sớm muộn gì mọi người cũng phải đối mặt với sự thật kinh hoàng.

“Chị dâu Thời Diệp, chị nói rõ ràng đi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Lâm Nhu nghiến răng ken két, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn tôi: “Tôi biết ngay mà! Ngay từ đầu chị – con đàn bà góa này – đã không ưa gì tôi!”

“Mới gặp mặt đã muốn dằn mặt tôi, giờ bước vào cửa cũng muốn gây khó dễ! Chẳng phải là muốn khống chế tôi thôi sao?”

“Chị tưởng tới mức này tôi không dám hủy hôn chắc? Tôi nói cho chị biết – lễ cưới này tôi không cưới nữa! Tôi đi!”

Lâm Nhu giật mạnh phượng quan ném xuống đất, quay người bỏ đi.

Nhà gái lập tức náo loạn.

“Đi thôi! Nhà họ Cố bắt nạt người quá đáng! Không cưới thì thôi!”

“Giờ đuổi bọn tôi đi, mai có quỳ xuống cầu xin cũng đừng hòng bọn tôi quay lại!”

Tôi đứng ở chính điện cười lạnh: “Đi? Các người tưởng là còn đi được sao?”

“Cái con mẹ nó, chúng tôi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!”

Mọi người lập tức tháo hoa đỏ và bảng tên trên người vứt hết xuống đất, theo Lâm Nhu quay lưng rời đi.

Đột nhiên—

“Aaaaaa!!!”

Tiếng hét xé tai của Lâm Nhu vang lên giữa lễ đường, cô ta đứng chôn chân tại chỗ, đồng tử co rút dữ dội.

Mọi người bị tiếng hét làm cho hồn bay phách lạc, rón rén tiến đến cửa nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy bên ngoài sương mù dày đặc, mù mịt mờ mịt.

“Có thấy gì đâu? Ngoài đó trống không mà?”

Lâm Nhu run rẩy chỉ tay vào màn sương: “Kia kìa… có người đang bị treo… lè lưỡi với tôi…”

Tim mọi người chùng xuống, có người lấy can đảm bước ra xem.

Bất thình lình, từ trong sương mù vươn ra một đôi bàn tay, bóp chặt cổ người đó, nhấc bổng lên!

“Aaaaaa——!!”

Người kia vùng vẫy dữ dội, chỉ trong chớp mắt đã lặng im.

“Bịch!”

Xác bị ném trở lại vào màn sương, tan biến không dấu vết.

Tất cả mọi người đều sợ đến tái mét mặt mày, không ai dám thở mạnh.

Sắc mặt tôi như phủ sương, giọng nói lạnh như băng: “Lâm Nhu, tôi hỏi lần cuối – cô rốt cuộc là ai?”

“Nếu không nói thật, hôm nay không ai được sống sót.”

“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?” – Có người run lẩy bẩy như bị lạnh, giọng cũng lắp bắp hỏi.

Tất cả ánh mắt đều dồn về phía tôi, chờ tôi trả lời.

“Cố gia trấn giữ một ác quỷ ngàn năm – chuyên giết phụ nữ có nốt ruồi đỏ trên mông.”

“Chỉ cần loại phụ nữ này bước vào nhà họ Cố, cả tộc sẽ bị diệt vong.”

Ánh mắt tôi lướt qua từng gương mặt trong đám đông, cố tìm dấu hiệu bất thường, truy ra vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu.

“Chẳng phải lần trước Lâm Nhu đã bước vào nhà họ Cố rồi sao? Khi đó đâu có chuyện gì xảy ra?”

Ánh mắt tôi lạnh băng, giọng nói sắc như dao: “Lúc đó cô ta chưa gả, tất nhiên chưa xảy ra chuyện. Một khi đã thành hôn – ắt sẽ có người chết!”

“Vớ vẩn! Thời buổi nào rồi còn tin mấy thứ đó?” – có người gân cổ cãi lại.

“Thế người vừa chết thì giải thích sao?”

“Biết đâu do nhà họ Cố giở trò, cố ý dọa nhà gái cũng nên!”

Tôi gầm lên giận dữ: “Im miệng!”